ĐIỀN DUYÊN - Trang 2617

Phùng Thị ngẩng đầu, không mặn không lạt nói: "Trở về rồi? Ta còn

tưởng ngươi muốn ngốc ở nhà người ta một đời, không trở lại nữa."

Mặt Đỗ Quyên cứng đờ, chợt cười cười, đi đến phòng bếp.

Nàng rốt cuộc cũng nếm được tư vị bị người mỉa mai lạnh nhạt.

Trước đây lúc chưa làm rõ thân thế của nàng, vô luận gia gia nãi nãi nói

nàng như thế nào, Phùng Thị cũng sẽ mắng nàng, nàng đều không quan
trọng; hôm nay khác rồi, tình cảnh này, lời này quả thật đâm vào tim, giống
như chế nhạo nàng: "Có bản lĩnh thì đời này đừng trở về".

Mẹ con ly tâm, khó qua như thế!

Đỗ Quyên không giống Phùng thị, sẽ không bị tức giận đến té xỉu, nhưng

âm thầm làm quyết định.

Từ tối qua tai nghe mắt thấy sinh hoạt của Nhị Ny và Bệnh Chốc Đầu,

trong lòng nàng có một ý niệm mơ hồ, tình hình sáng nay càng làm cho ý
niệm thêm rõ ràng kiên định.

Phùng Thị thấy khuê nữ luôn luôn cười hì hì thế nhưng biến sắc mặt,

hiển nhiên vết thương trong lòng kia chưa lành, càng thêm tức giận. Nàng
nghĩ Đỗ Quyên sẽ trả lời một câu đại loại như: "Ta muốn a, nhưng Nhị Ny
không giữ ta.", hay là làm nũng nói: "Ta muốn a, nhưng luyến tiếc cha và
nương!", tựa như khuê nữ khi còn nhỏ, có lúc nàng muốn đánh nàng, nàng
trốn đi Lâm gia cách vách, lát sau trở về. nàng cố ý hỏi: "Ngươi còn biết đi
về, Thím Lâm ngươi không giữ ngươi ăn cơm sao?" Lúc ấy tiểu Đỗ quyên
giòn tan đáp: "Giữ lại, ta không biết ngượng ngùng đồng ý rồi.", chọc cho
nàng lúc ấy bật cười.

Trước mắt, mẹ con các nàng đang làm gì đây?

Phùng Thị vừa phẫn nộ vừa khó chịu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.