Hòe Hoa vội vàng ngăn cản nàng nói: "Quế Hương, Đỗ Quyên và Hoàng
Nguyên là duyên phận kiếp trước, sao ngươi có thể nói nàng như vậy? Lâm
Xuân nghe được cũng không chịu." Vừa nói vừa chuyển hướng Đỗ Quyên,
cẩn thận cười làm lành nói: "Quế Hương thẳng tính. Nàng cũng vì tốt cho
ngươi, Đỗ Quyên ngươi đừng nóng giận."
Quế Hương chặn Hòe Hoa, mắng: "Chó má duyên phận kiếp trước! Nếu
kiếp trước có duyên, sao còn ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ? Sao không đuổi
nữ nhân kia đi? Đỗ Quyên ngươi thật là bị mù..."
Hòe Hoa nghe xong cảm thấy không ổn, vội nhìn về phía Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên trong lòng ngũ vị tạp trần, vì Quế Hương chọc trúng nỗi đau
của nàng.
Ngưng một hồi, thấy Quế Hương vẫn không ngừng mắng, Hòe Hoa đi
theo khuyên, nàng buồn cười nên quát Quế Hương: "Được rồi! Ta không
làm vợ Hoàng Nguyên, cũng không làm thiếp hắn, Quế Hương ngươi mắng
nữa cẩn thận ta đánh ngươi!"
Hòe Hoa nghe xong ngẩn ngơ, không dám tin nhìn về phía Đỗ Quyên.
Quế Hương cầm lấy tay Đỗ Quyên, ngạc nhiên hỏi: "Nói như vậy, ngươi
đáp ứng gả cho Xuân Sinh ca ca?"
Đỗ Quyên thấy bộ dáng mừng rỡ của nàng thật hết lời, lại thoáng nhìn vẻ
thất lạc của Hòe Hoa, bỗng nhiên khó chịu, sầm mặt nói: "Ta gả ai mắc mớ
gì tới ngươi? Ngươi một tiểu cô nương, có thể đừng giống mấy bà nhiều
chuyện cả ngày đi hỏi chuyện nhà của người ta được không? Ta không có
hứng nói! Ngươi ghét ta thì đi đi!"
Vì sao mỗi người đều đem hạnh phúc và hy vọng đặt trên người nàng?