"Ăn ngon!"
Mỗi lần Hạ Sinh hỏi, Hoàng Tước Nhi đang nhai cũng nói ăn ngon. Hai
người ăn một miếng hỏi cùng một câu hỏi, có cùng một câu trả lời. Bởi vì
trẻ con không biết dùng lời nào khác có thể diễn tả tâm tình vui sướng của
bọn họ bây giờ.
Ăn ba miếng thịt, Hoàng Tước Nhi không chịu ăn nữa.
"Không ăn nữa. Ăn xong rồi."
Kỳ thật nàng sợ ăn nhiều, người lớn Lâm gia trở về biết thì không tốt.
Hạ Sinh nghi ngờ nói: "Mới ăn có ba miếng à."
Đỗ Quyên phốc xuy cười một tiếng, thầm nghĩ tiểu tử vậy mà biết đếm.
Hoàng Tước Nhi đỏ mặt nói: "Lâm bá bá trở về, thấy ít thịt đi sẽ mắng
ngươi."
Hạ Sinh nghe xong sửng sốt, suy nghĩ một chút nói: "Ta sẽ nói ta đói
bụng, ta ăn."
Đỗ Quyên khen: "Tiểu tử tốt, có đảm đương! Đúng là huynh đệ!"
Không có ai để ý nàng. Hạ Sinh giống như nhớ tới cái gì, lại chạy vào
phòng bếp.
Lát sau đi ra, trên tay bưng một chén cơm, phía trên là thịt chuột vừa mới
ăn, còn có đậu cove xào, "Tước Nhi, nương ngươi bị bệnh, ngươi ở đây ăn
đi. Ngươi ăn đi. Nếu nương ta hỏi, ta sẽ nói ta đói bụng nên ăn trước một
chén."
Hoàng Tước Nhi như cũ chần chờ, lại nhìn chén cơm kia lặng lẽ nuốt
nước miếng.