ĐIỀN DUYÊN - Trang 390

Từ đó mỗi ngày nàng ăn mảnh, ăn đến lòng tràn đầy kinh hãi, cũng

không thấy hạnh phúc.

Ngày hôm đó, nàng thấy Hoàng Lão Thực thèm thuồng nhìn chằm chằm

chén của nàng, vừa vặn Phùng Thị đứng dậy bới cơm đi, vội nhỏ giọng nói
với hắn: "Ta ăn no. Còn có một miếng thịt, cha ăn đi."

Hoàng Lão Thực đích thực không chịu đựng được, nghĩ dù sao Lâm gia

cũng đưa qua mỗi ngày. Hắn ăn một miếng, ngày mai Tước Nhi vẫn có thịt
ăn. Vì thế vừa khen khuê nữ hiểu chuyện hiếu thuận, vừa cười thò đũa gắp.

Phùng Thị đi vào, thấy vậy một đũa đánh qua làm miếng thịt rớt xuống,

trầm mặt mắng: "Ngươi chết thèm sao? Tổng cộng có 2 miếng thịt, ngươi
còn đoạt của Tước Nhi. Người ta đưa cho Tước Nhi ăn, không phải nuôi
một nhà của ngươi. Ngươi không biết xấu hổ như vậy, sau này ngay cả
Tước Nhi cũng không được ăn, cho ngươi vui sướng."

Đỗ Quyên nghe được thập phần ngoài ý muốn, xem ra là nương hiểu.

Phùng Thị đương nhiên hiểu. Nàng không như Hoàng Lão Thực, hồ đồ.

Tuy không biết tại sao nhưng nàng biết Nhậm Tam Hòa sinh khí, hơn

nữa còn là từ lần trước Hoàng Lão Thực giúp cha mẹ chồng làm việc.

Nay người ta đã không muốn giúp Hoàng gia, ưu việt đều rơi xuống Lâm

gia.

Mỗi ngày Lâm gia đưa thịt đến cũng không quên nói một câu "Đây là

cho Tước Nhi ăn", rõ ràng là không muốn cho bọn họ ăn. Nếu không thì đã
dùng cái bát lớn một chút đựng thịt. Nếu bọn họ không mặt không mũi ăn
theo, chỉ sợ sau này ngay cả phần của Hoàng Tước Nhi cũng không có.

Cho nên nàng kiên quyết không ăn, cũng không cho Hoàng Lão Thực ăn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.