nàng vừa gọi như vậy là biết nàng muốn đi tiểu hoặc là đi cầu. Bởi vì nàng
còn quá nhỏ, không dám ôm muội muội đi tiểu.
Vợ Đại Mãnh cũng nghe thấy được, vội bước tới thất kinh hỏi: "Đậu
Quyên không đi tiểu vào tã sao? Buổi tối cũng không đái dầm? Còn bỏ tã?"
Hoàng Tước Nhi đầy tự hào nói: "Buổi tối thì kêu to một hồi. Ban ngày
muội muội chưa bao giờ đi tiểu vào tã, biết kêu người. Không cần giặt tã."
Túi tã chỉ để ngừa vạn nhất mà thôi.
Vợ Đại Mãnh nhìn tiểu nhi tử vỗ tay nói: "Cửu Nhi, ngươi nghe thấy
chưa? Ngươi đã ba tuổi còn đái dầm. Muội muội nhỏ như vậy đi tiểu đã
biết kêu người." Vừa nói vừa tới ôm Đỗ Quyên, "Ta ôm nàng đi ra ngoài."
Cửu Nhi nhất thời đỏ mặt, cả giận: "Tối qua ta không tiểu!"
Lâm Xuân cười hì hì nhìn đường ca nói: "Ta không đái dầm."
Cửu Nhi cứng miệng không nói lời nào, rõ ràng là không đủ lòng tin.
Tối qua hắn không đái dầm, nhưng tối hôm trước, tối hôm trước trước
nữa, hắn đều đái dầm, bởi vậy không dám cùng Lâm Xuân so.
Lâm nãi nãi ở bên cạnh ngăn vợ Đại Mãnh lại nói: "Sao ra bên ngoài
chứ? Bên ngoài lạnh như vậy sẽ đông lạnh đứa bé. Ngươi bận ngươi cứ đi,
ta đưa đi."
Nói xong xuống giường, ôm lấy Đỗ Quyên run rẩy đi ra phía sau.
Cửu Nhi và Lâm Xuân đều muốn đi theo.
Lâm nãi nãi nhìn 2 đứa chắt trai, mỉm cười nói: "Đỗ Quyên là con gái,
các ngươi là con trai, lúc đi tiểu không thể nhìn."