Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi giống như chim nhỏ, bay tới bay lui
phòng chính và nhà bếp, giúp Phùng Thị bưng cơm bưng đồ ăn, cầm chén
đũa, rất hăng hái không thấy vất vả.
Phùng Thị không yên lòng, cao giọng ngăn cản nói: "Đỗ Quyên, ngươi
đặt ở đó. Làm vỡ chén, coi ta không đánh ngươi."
Đỗ Quyên cười hì hì không để ý tới nàng.
Dọn bàn xong, có bốn món ăn: một chén hồng đỏ xào cà, một chén trứng
chưng, một chén rau hẹ xào trứng gà, một chén nấm.
Lập tức, Hoàng Lão Thực đầu bàn, Phùng Thị cuối bàn, Đỗ Quyên và
Hoàng Tước Nhi ngồi bên trái, mọi người bắt đầu ăn cơm.
Phùng Thị đem bát trứng chưng màu vàng trắng giống như thạch quả
trực tiếp để trước mặt Đỗ Quyên, "Ăn trứng trước rồi mới uống cháo ngô."
Đỗ Quyên gật đầu, dùng muôi gỗ rạch trứng ra làm hai, nói với Hoàng
Tước Nhi, "Tỷ tỷ, hai chúng ta ăn. Đây là trứng đẻ lần đầu tiên."
Hoàng Tước Nhi ghé sát vào nàng cùng múc ăn.
Hình ảnh này không phải là lần thứ nhất, Phùng Thị nhìn cũng thích.
Dù sao Hoàng Tước Nhi cũng là con gái ruột của nàng. Nếu Đỗ Quyên
bá đạo, ăn mảnh, chắc nàng sẽ không thiên vị như vậy.
Hoàng Lão Thực gặp một miếng lớn rau hẹ xào trứng đưa vào miệng ăn,
hài lòng thở ra một hơi, cười nói: "Qua mấy ngày nữa những con gà mái
khác cũng nên đẻ trứng. Đã nuôi nhiều ngày như vậy."
Đỗ Quyên hai ba ngụm ắn hết nửa phần trứng chưng của mình, rồi mới
bưng bát cháo ngô lên, ra vẻ hung ác nói: "Nếu chúng nó không đẻ trứng,
sẽ giết ăn, đỡ uổng phí lương thực."