Đỗ Quyên dõi mắt nhìn quanh. Trước mắt là một mảnh ruộng đồng, bên
tay phải là một con sông rộng khoảng 2 trượng. Trên đê là hàng cây liễu
cây hoè rải rác. Mùa thu nước cạn, lộ đá cuội trong lòng sông cùng cỏ dại
mọc đầy bãi sông. Trong ruộng đồng, trên bờ sông, dưới sông đều có thật
nhiều trẻ con lớn nhỏ. Có đứa hái rau dại, có đứa kéo lưới cá, vớt tôm, có
đứa trơn bóng chỉ mặc một cái quần nhỏ, ở dưới nước bắt cá.
Xa xa, dãy núi vòng quanh, rậm rạp xanh biếc.
Lâm Xuân nắm tay Đỗ Quyên, một đường cơ cơ oa oa nói không ngừng:
"Đỗ Quyên, bên ngoài thú vị hay không?"
"Chơi vui!"
"Xem, bên kia là nhà ta. Ta và cha từng đến. Cha ở dưới ruộng trồng củ
cải. Qua vài ngày có thể nảy mầm."
"Nhà ở dưới chân núi... Có thấy không? Chính là nhà Lý gia gia. Nhà
bọn họ có một con rắn thật lớn. Ta đi xem, to như vậy ——" hắn dùng tay
so một chút —— "Không cắn người. Ngày nào đó ta dẫn ngươi đi xem.
Ngươi đừng sợ, không cắn người."
Đỗ Quyên nhìn theo hướng ngón tay hắn, phía nam dựa vào núi, có một
tòa nông gia tiểu viện, nhà biệt lập, không cùng chỗ với người trong thôn.
"Bên kia chính là đường lên núi. Cha ta và đại bá bá từ đường đó lên núi
săn thú."
Lâm Xuân lại chỉ vào triền núi hướng bắc, có một con đường nhỏ quanh
co khúc khuỷu, vòng qua chân núi đã không thấy tăm hơi, làm cho Đỗ
Quyên tưởng tượng, suy đoán trong núi có tình cảnh gì.