Vẻ mặt Lâm Xuân đầy nghi hoặc, lo lắng kéo tay nàng hỏi: "Đỗ Quyên,
ngươi muốn cái gì, ta tìm giúp ngươi. Ngươi muốn ăn cái gì? Muốn chơi
cái gì?"
Đỗ Quyên không còn lời gì để nói, ngửa đầu nhìn trời.
Bình tĩnh lại mới cúi đầu nhìn thằng nhỏ ôn nhu nói: "Ta không muốn ăn
cái gì, ta đang chơi, hô chơi. Ngươi cũng lớn tiếng kêu thử xem, chơi vui
lắm."
Lâm Xuân liền cười, ngửa mặt lên trời hô: "Đỗ —— Quyên —— "
Thanh âm so với Đỗ Quyên còn cao hơn, vững chãi hơn.
Đỗ Quyên suýt khóc.
Lúc này, Thu Sinh, Phúc Sinh và Cửu Nhi, còn có Hoàng Tước Nhi và
Thủy Tú, đều tới.
Hoàng Tước Nhi đánh giá muội muội từ trên xuống dưới trước, phát hiện
nàng không có việc gì, mới yên tâm. Vội hỏi nàng muốn về nhà sao.
Đỗ Quyên xấu hổ, đã kinh động nhiều người như vậy.
Nàng vội cười nói không có việc gì, nàng chỉ hô chơi.
Thu Sinh lớn hơn một chút, phát hiện nụ cười của tiểu nữ oa không sáng
lạn bằng lúc trước. Hắn cũng không hỏi nàng tại sao, liền đưa con cá dài
chừng nửa thước trên tay, dùng cỏ xuyên qua mang cho nàng, nói: "Đỗ
Quyên, cái này cho ngươi."
Đỗ Quyên nhìn con cá lớn, kinh ngạc hỏi: "Là cá gì?" Một mặt lại nói:
"Thu Sinh ca ca cầm về nhà nấu đi. Ta không cần."