Phùng Thị cười nói: "Vậy thì trồng. Nuôi thêm gia súc, hai ngươi đừng
kêu mệt."
Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi nhìn nhau cười, không sợ chút nào.
Hoàng Lão Thực nói: "Mệt cái gì? Buổi sáng ta dậy sớm chút, buổi tối
trở về sớm chút, không cho các nàng làm việc nặng. Các nàng làm chút gia
vụ sẽ không mệt mỏi. Bình thường rảnh thì ta lên núi đốn củi..."
Cả một buổi sáng, không biết hắn đã nói bao nhiêu câu "bình thường làm
cái gì cái gì", an bày hết cuộc sống tương lai, sắp sẵn đến cuối năm, thậm
chí xếp hàng đến năm sau.
Nhậm Tam Hòa đi vào nhìn thấy tình cảnh đó.
Đỗ Quyên thấy hắn cầm một miếng thịt lớn trong tay, vội nghênh đón
hỏi: "Nhậm thúc, đây là thịt gì vậy?"
Nhậm Tam Hòa cười nói: "Thịt nai."
Nói xong, trên dưới đánh giá nàng, coi nàng có khoẻ không.
Đỗ Quyên cũng trên dưới đánh giá "mỹ nhân ngư" thúc. Cười đến vô
cùng sáng lạn.
Hoàng Lão Thực vội vàng đứng dậy tiếp đón Nhậm Tam Hòa, vừa phẩy
tay vừa nói: "Nhậm huynh đệ, thịt này ngươi giữ lại, đừng cho chúng ta.
Ngươi muốn cho thì cho một miếng nhỏ, đủ cho 2 đứa nhỏ ăn, chúng ta
thực cảm kích. Mỗi lần đều mang đến nhiều như vậy, chúng ta không dám
nhận. Ngươi cũng cần phải sống đúng không? Ngươi còn chưa cưới vợ
đâu."
Đỗ Quyên cảm thấy Lão Thực cha thật đã thay đổi.