Vợ Đại Đầu vội vàng khuyên, nói nương Tước Nhi chính là khẩu xà tâm
phật, kỳ thật là người hiếu thuận, một bên kêu Hoàng Lão Thực đưa mẹ hắn
về.
Hoàng đại nương lau nước mắt đi, rổ trứng gà cũng mang đi, nói không
lấy "mặt nóng thiếp mông lạnh người ta".
Lâm Đại Đầu và Hoàng Lão Thực tự mình đưa nàng.
Vợ Đại Đầu vào phòng, nhìn Phùng Thị nói: "Ngươi nói ngươi, lại
cương như vậy. Gây một trận, trứng gà chưa ăn đến miệng, còn đắc tội bà
bà, tự mình cũng sinh khí, tội gì chứ!"
Phùng Thị đang ôm Đỗ Quyên tựa vào trên giường ngậm chặt miệng
giận dỗi, nghe vậy ngẩng đầu lên nói: "Đắc tội thì đắc tội! Trứng gà của
nàng ăn ngon sao? Ăn trứng của nàng sẽ lải nhải nhắc một đời, ta nói với
ngươi, Hoàng Hoa Nhi của ta do ta nuôi lớn. Ta không dám dính nàng!"
Vợ Đại Đầu nhìn nàng giận dữ nói: "Bà bà ngươi miệng mồm dong dài,
người không sai. Em dâu ngươi không phải ăn bao nhiêu năm trứng gà của
nàng sao! Hai đứa trẻ nuôi ở bên nàng. Ngươi còn muốn mạnh mẽ! Tính
tình này quá thua thiệt, phải sửa!"
Phùng Thị không tiếng động rơi lệ, nói: "Ta lấy cái gì mà so với nàng?
Lão Thực chúng ta giống như là con nhặt được, làm gì cũng không được
cái tốt. Trong mắt nàng chỉ có con trai kế và con dâu kế tốt."
Lại lẩm bẩm nói: "Con gái ta mang thai tám tháng, vùng vẫy giành sự
sống mới sinh ra, không để cho người nói! Nàng không thích, ta không ăn
trứng gà của nàng..."
Đỗ Quyên cảm giác tay nàng ôm mình phát run, không ngừng lặp lại
mấy câu nói đó, trong mắt toát ra ánh nhìn sợ hãi, bỗng nhiên bừng tỉnh đại
ngộ. Nàng sinh một con trai lại làm mất, đây là cây gai trong lòng nàng,