"Ngươi --" Thuần quý phi nhìn hắn, lại nhìn Du phi đang quỳ một bên,
bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, "Mẹ con các ngươi... Mẹ con các ngươi liên
hợp lại muốn hại ta!"
Thấy nàng ta lại có thể nói như vậy, chán ghét trong mắt Hoằng Lịch
càng tăng lên. Hậu cung ngươi lừa ta gạt, hắn không tin phi tử, nhưng tin
nhi tử của mình. Bất luận Vĩnh Kỳ ở Học Phủ hay hạ nhân đều đối xử rất
tốt, tài hoa xuất chúng, thông minh chính trực; quan trọng nhất là, Hoằng
Lịch chưa từng thấy nó nói dối bao giờ.
Một đứa bé như vậy sao có thể mưu hại nàng ta?
"Người đâu!" Hoằng Lịch nhắm mắt lại, "Giam lần lượt Thuần quý
phi và Du phi về cung của mình, đám người còn lại giam vào Thận Hình ty.
Hôm nay trước lúc mặt trời lặn, trẫm phải có được đáp án!"
Thuần quý phi ngồi phịch xuống mặt đất, tính cả đám người Ngọc Hồ
đều bị đám thái giám áp giải. Một tên trong số đó đi về phía Du phi, không
đợi hắn nâng đối phương dậy, Vĩnh Kỳ lảo đảo té xuống giường, bổ nhào
vào người Du phi, cánh tay nho nhỏ ôm nàng thật chặt, khóc ròng nói:
"Không được mang ngạch nương của ta đi. Ngạch nương! Ngạch nương
không được đi!"
Du phi kiềm lại nước mắt, nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai Vĩnh Kỳ, ghé
vào tai hắn nói khẽ một câu. Toàn thân Vĩnh Kỳ chấn động, quên cả rơi lệ.
Ngụy Anh Lạc thu cảnh này vào mắt, càng lúc càng nghi hoặc trong
lòng.
So với Thuần quý phi, Du phi có nhiều điểm lộ ra mất tự nhiên, thậm
chí trước sau mâu thuẫn. Nếu nói nàng trung thành với Thuần quý phi,
nàng thừa nhận quá nhanh; nhưng nếu nói nàng bất trung với Thuần quý
phi, cả chuyện này nàng ta lại tham dự quá nhiều. Càng nghĩ, chợt cả người
Ngụy Anh Lạc chấn động, nghĩ tới một đáp án vô cùng hoang đường...