DIÊN HI CÔNG LƯỢC TRUYỆN - Trang 1369

"... Nếu lời Thái hậu nói là thật, ngày mai trẫm sẽ đích thân đến Thọ

Khang cung quỳ gối thỉnh tội với Thái hậu." Cuối cùng, ánh mắt Hoằng
Lịch xuyên thẳng vào trong nội điện, nhìn mép váy lấp ló sau bức rèm che,
sau đó xoay người rời đi.

Hắn vừa đi, Lục Vãn Vãn liền thở dài một hơi, hai chân như nhũn ra,

suýt nữa ngã ngồi trên mặt đất.

"Cẩn thận." Một bàn tay từ phía sau đưa tới đỡ lấy nàng. Hôm nay

Ngụy Anh Lạc mặc một bộ váy đan xen vài đóa hoa chi tử , nói với Lục
Vãn Vãn, "Khánh quý nhân vất vả rồi."

Lục Vãn Vãn ấn tay lên ngực. Tính nàng trước giờ nhát như thỏ đế,

lúc nãy khi đối diện với Hoằng Lịch còn không dám thở mạnh. Trước kia
đa số thời điểm gặp mặt hắn, nàng như hóa thành em bé mặc hắn định đoạt,
đã lâu lắm rồi chưa từng nói nhiều với hắn như vậy.

Có chút suy tư nhìn Ngụy Anh Lạc, nàng hỏi: "... Lệnh phi nương

nương, sao người không tự mình nói những lời này với Hoàng thượng?"

"Hoàng thượng không muốn gặp ta, ta cũng không thể liên lụy Thái

hậu." Ngụy Anh Lạc mỉm cười, "Huống hồ dựa vào lời nói này cũng đủ để
Hoàng thượng nhớ kỹ cô, không tốt sao?"

Đây là biện pháp nhất cữ lưỡng tiện (đôi bên đều có lợi), thứ nhất giúp

Thái hậu kể ra nỗi khổ tâm của người với Hoằng Lịch, thứ hai giúp Lục
Vãn Vãn tranh sủng.

Nếu không như thế, sao Lục Vãn Vãn có thể giúp nàng chuyển lời

được đây?

"Hiện giờ ai nấy đều tránh Thọ Khang cung, tránh Thái hậu và ta như

rắn rết, cô lại có thể vào thời điểm này tới đây, là hảo ý của cô, cũng là vận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.