Cùng hắn nói là lập gia đình, mà càng giống như là muốn đem nàng
trầm ao, hiến tế cấp nước cho Long Vương, đổi được cho gia tộc một mùa
thu hoạch an bình.
"A Kim cô cô." Ngụy Anh Lạc thản nhiên nói, "Tiết lộ với ta chút ít sự
tình trong cung đi."
"Đã lúc nào rồi ngươi còn hỏi chuyện này để làm gì?" Đứng ở sau
lưng nàng, người phụ nữ trung niên thở dài, một bên chải đầu cho nàng một
bên khuyên, "An tâm lập gia đình không tốt sao? Ta thay ngươi nghe
ngóng, chú rể gia cảnh tuy rằng bình thường, nhưng là người thành thật,
nếu ta năm đó có chọn, ta thà rằng được gả cho một phu quân như vậy, có
một cuộc sống dễ chịu, tiến cung trở thành cung nữ sau đó cũng chỉ phí thời
gian, dung nhan rồi cũng tàn phai, cho đến khi xuất cung, cũng chỉ ra mắt
Hoàng thượng một lần."
Ngụy Anh Lạc trầm mặc một lát, nhẹ nhàng hỏi: "Hoàng thượng là
người thế nào?"
"Không biết." A Kim bất đắc dĩ cười cười, "Từ đầu tới đuôi ta đều
quỳ, chỉ thấy được đôi ủng của Hoàng thượng, ta thật không có lá gan
ngẩng đầu để chiêm ngưỡng dung nhan của người."
"Có thể không thấy nhưng ít nhất người cũng nghe phong phanh qua
chứ?" Ngụy Anh Lạc nói, "A Kim cô cô, người trong cung hình dung
Hoàng thượng là người như thế nào? Người còn nhớ rõ không?"
A Kim suy nghĩ một chút, cười nói: "Không quản được miệng lưỡi
bản thân, đến cơ hội nhìn giày của Hoàng thượng đều không có, được rồi
được rồi, chớ có cau mày coi chừng nếp nhăn, ta sẽ nói cho ngươi biết một
việc ta tận mắt chứng kiến."
"Người nói đi." Ngụy Anh Lạc lập tức sửa thành bộ dáng rửa tai lắng
nghe, "Ta đang nghe."