"Tâm bệnh cần tâm dược." Ngụy Anh Lạc cân nhắc nói."Di tần không có ở
đây, Hoàng thượng chính là thuốc chữa duy nhất cho quý nhân." Hoàng hậu
thở dài, "Nhưng Hoàng thượng có trăm công ngàn việc cần xử lý, làm sao
lo được cho muội ấy! Vật vô giá dễ tìm, người thật lòng khó kiếm. Du quý
nhân không phải Đổng Ngạc Phi, biết đi đâu mà tìm một vị thế tổ đây..."
Cả thiên hạ đều biết vua Thuận Trị độc sủng Đổng Ngạc Phi. Năm đó Đổng
Ngạc Phi mắc bệnh qua đời, thế tổ gia vì nàng mà bệnh nặng một trận,
không tiếc cắt tóc xuất gia. Nam tử bình dân cũng khó đối đãi với thê tử
nhà mình được như vậy, huống chi là một vị đế vương có được cả thiên hạ.
Dừng một chút, Hoàng hậu tự biết lỡ lời, có chút buồn bã mà cười nói:
"Bản cung đúng là hồ đồ rồi, xem ta đang nói gì vậy chứ?"
Ngụy Anh Lạc biết trong thâm tâm nàng suy nghĩ cái gì, có nữ nhân nào
mà chẳng hy vọng bản thân trở thành Đổng Ngạc Phi, nhưng mà kỳ vọng
càng cao lại càng dễ thất vọng.
Có lòng muốn trấn an nàng, Ngụy Anh Lạc suy nghĩ một chút, nói: "Thế tổ
hết mực si tình với Đổng Ngạc Phi, quả thực đáng để ngưỡng mộ. Nhưng
nghĩ từ góc độ khác, cảm giác lại hoàn toàn bất đồng!"
"A?" Hoàng hậu có chút tò mò, "Ngươi nói xem."
"Hoàng hậu nương nương, Đổng Ngạc Phi bệnh nặng qua đời, thế tổ
thương tâm tột độ, thoái triều năm ngày, đốt hai tòa cung điện và vô số
châu báu, thậm chí còn hạ lệnh ban chết cho ba mươi vị thái giám và cung
nữ! Đối với Đổng Ngạc Phi mà nói, gặp được vị quân vương si tình như
vậy dĩ nhiên là may mắn. Nhưng ba mươi cung nhân vô tội đó, bọn họ cũng
có người thân của mình, cũng là những sinh mạng sống sờ sờ! Huống hồ,
thế tổ vì Đổng Ngạc Phi mà bỏ mặc ngàn vạn thần dân không ngó ngàng."
Ngụy Anh Lạc thở dài, "Chỉ sợ văn võ bá quan, bách tính bình thường,
cùng với các phi tử hậu cung khác, đều nguyện Hoàng đế vô tình."