DIÊN HI CÔNG LƯỢC TRUYỆN - Trang 935

Minh Ngọc khóc nhiều đến mức thở không ra hơi, cả buổi vẫn chưa

thốt nổi một câu nên lời. Ngụy Anh Lạc không chờ được nữa liền dứt khoát
buông tay ra, vội vàng xông vào tẩm cung. Phía sau, rốt cuộc Minh Ngọc
cũng tìm lại được thanh âm chính mình, khàn giọng khóc ròng nói: "Đừng
nhìn, nương nương bây giờ -- "

Cửa điện 'két' một tiếng mở ra, Ngụy Anh Lạc ngơ ngẩn nhìn Hoàng

hậu trên giường.

Một tấm chăn bằng gấm phủ trên người nàng từ đầu đến chân.

Tí tách, tí tách, từng giọt máu tươi xuôi theo góc chăn nhỏ xuống đất

tụ thành một vũng máu. Ngụy Anh Lạc nhìn qua vũng máu ấy, tay chân lập
tức lạnh băng, chậm chạp không dám tiến lên, chậm chạp không có dũng
khí vén góc chăn ra...

"Trường Xuân cung đột nhiên có cháy lớn, Thất a ca bất hạnh qua đời.

Nương nương đau khổ tột cùng, đứng trên vọng lâu nhảy xuống... Trước
khi chết, nương nương hỏi cô tại sao chưa trở về." Ngụy Anh Lạc nghe
thấy Minh Ngọc đứng sau lưng mình khóc rống lên, "Anh Lạc, sao cô về
trễ một ngày vậy? Tại sao không về trước lúc hoàng hôn? Tại sao? Tại sao
muộn thế mới về?"

"Tại sao ta không về sớm một chút..." Ngụy Anh Lạc thì thào tự nói,

cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, "Tại sao ta không về sớm một chút..."

Nàng hồn bay phách lạc đứng bên mép giường, quên ăn, quên ngủ,

quên thời gian đang dần trôi, quên mất bản thân cùng mọi thứ xung quanh,
phảng phất như hóa thành con búp bê quấn giấy dùng trong tuẫn táng đang
trông coi chủ nhân quan tài, ngày ngày tháng tháng tới khi trang giấy ố
vàng, thân thể mục nát.

Mãi đến lúc giọng nói Hoằng Lịch vang lên bên tai nàng, âm điệu cực

kỳ bình tĩnh: "Lập tức thay y phục, trang điểm cho Hoàng hậu. Trẫm muốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.