hoàn hảo , nên tôi mới cảm thấy chúng đặc biệt và chỉ - thuộc - về - một -
mình - tôi nhiều đến thế .
Những lúc như thế , tôi hay nghĩ đến Trà .
Tôi không gặp cô cũng đã lâu lắm rồi , nhưng chưa bao giờ , hình ảnh
của Trà biến mất trong vùng nhớ của tôi . Ký ức về Trà giống như ánh trăng
của một đêm trời mờ sương . Có những khi màn sương làm che phủ thứ
ánh sáng diệu kỳ ấy , nhưng ở một khoảnh khắc khác , mặt trăng hiện ra ,
sáng rỡ len và ấm áp , khiến người được nhìn ngắm nó bỗng dưng lặng đi ,
trào lên trong lòng một niềm xúc động .
Tôi nhớ về Trà . Nhớ gương mặt thật đẹp của cô . Nhớ mái tóc đen dài
đến chấm eo . Làn da Trà trắng bóc , cô thích đánh son đỏ . Lần đầu gặp ,
tôi đã lầm tưởng cô là con lai Nhật Bản , hoặc Ấn Độ , hoặc Philippines -
thú thật là tôi rất mù mờ về khoản nhận biết này , chỉ là gương mặt của Trà
là lạ , vừa rất Việt Nam , lại vừa không Việt Nam chút nào cả .
Trà là bạn gái của Nam . Nam là bạn thân của tôi , đồng thời cũng là
người mà tôi đã yêu suốt một quãng thời gian dài đằng đẵng .
Nam nói lần đầu tiên gặp Trà , Nam đã nghĩ rằng mình nhất định phải có
được cô . Thứ vẻ đẹp vừa mong manh vừa lạ lẫm nơi Trà làm Nam không
tài nào cầm lòng nổi . Cậu theo đuôi Trà suốt cả một đoạn đường dài gần
20 cây số để biết được nhà cô . Rồi cậu về nhà , nói với tôi rằng hãy viết hộ
cậu một lá thư tay . Cậu chép lại toàn bộ nó một cách tỉ mẩn , bỏ vào bì thư
rồi nhét qua khe cửa nhà Trà . Cách làm lỗi thời ấy chẳng ngờ lại mang lại
kết quả . Trà nhắn tin cho Nam theo số điện thoại cậu ghi lai trong thư . Trà
nói , Trà thích những gì mà Nam viết .
Khi mối quan hệ bắt đầu tiến triển tốt hơn , một lần Nam hẹn tôi đến pub
quen , để gặp Trà . Trước khi đó , Nam nói với tôi rằng , Trà đã biết lá thư