ĐIỆU TANGO BÍ HIỂM - Trang 110

Ramona đã lại thay trang phục. Làn váy trắng bây giờ rất hợp với cô ta.

Nó cũng được làm bằng một thứ lụa rất mềm, óng ánh, chảy suôn, uốn lượn
theo từng đường cong trên cơ thể người đàn bà. Nó ôm sát lấy thân người,
phần trên ngực để hở, chỉ có hai chiếc quai rất mảnh uốn vòng theo bờ vai.
Gấu váy chấm trên đầu gối. Tôi không biết liệu cô ta có đang đi tất hay
không, nhưng đôi chân đang cắm trong hai chiếc giày thẫm màu, gót rất
cao. Cô ta không buộc tóc ra đằng sau gáy nữa, mà thả chúng tự do. Mái tóc
ôm lấy đầu cô ta như những đợt sóng đen, phủ xuống đôi vai trần. Những
ngọn đèn nhỏ cũng đủ sáng để tôi nhìn rõ mặt người đàn bà. Nó chỉ ra một
nụ cười, mềm mại và dịu dàng. Nhưng chưa đủ dịu dàng để đánh lừa. Tôi
thấy nụ cười đó sao nguy hiểm, độc ác, rình rập như một con dã thú.

- Em mừng là anh đã lên đây, Singlair.

- Tôi thì không mừng chút nào đâu.

- Ô hô... ha... sao thế? Thử nhìn xung quanh xem nào. - Cô ta chuyển

động hai cánh tay. Chuyển động này được nhắc lại đúng một tá lần, giờ thì
tôi đã đếm được trong phòng có tất cả mười hai chiếc gương. - Có phải em
đã dẫn anh đến một địa điểm thật đặc biệt không?

- Tôi không biết. Tôi không quen thuộc với các trường khiêu vũ. Nhưng

rất có thể.

- Không, ý em không muốn nói điều đó, Singlair. Mặc dù em cũng phải

công nhận đây là một trường dạy khiêu vũ loại tốt. Anh quả thật đang đứng
trong điểm trung tâm của ngôi nhà. Căn phòng này chính là nơi các học
viên luyện điệu nhảy Tango và những điệu nhảy khác.

- Vậy ra là...

- Nhưng mà, - Cô ta cao giọng lên - nó cũng đồng thời là một địa điểm

khác nữa, anh bạn thân mến ạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.