ĐỊNH ĐÔNG LĂNG - Trang 100

Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Ngọc Thư bùng lên lửa giận: hắn không hiểu
tại sao cha mình phải ngu trung như vậy? Lăng mộ cũng được, giữ bí mật
cũng được, thậm chí của cải binh quyền cũng thế... Tất cả đều chẳng liên
quan gì đến họ, nhà Thanh đã diệt vong từ lâu rồi, bây giờ hắn chỉ muốn
sống một cuộc sống bình thường mà thôi!

Âm thanh kỳ quái vang lên từ phía sau xe cắt ngang cơn giận của Thẩm
Ngọc Thư, phát hiện mình bị cảm xúc ảnh hưởng, hắn vội định thần, quay
đầu nhìn lại.

Trường Sinh đang cúi đầu, tay cầm một thứ hình chữ nhật kỳ lạ, không biết
nó đang chơi cái gì mà hai ngón tay cái cử động không ngừng, khi âm thanh
kia đột nhiên vang lên, nó còn căng thẳng hơn cả Thẩm Ngọc Thư, vội vàng
nhét thứ đó vào trong túi, kéo sóc con ra trước mặt che đi.

Đoan Mộc Hành nhìn nó qua kính chiếu hậu, hỏi: "Em đang chơi cái gì
thế?"

Trường Sinh lập tức lắc đầu, sóc con cũng lắc đầu theo, hệt như sợ hạt thông
bị thu mất, nó liều mạng nhét vào trong miệng.

Thẩm Ngọc Thư cũng không biết Trường Sinh đang chơi cái gì, dường như
Tô Duy đi rồi, nó liền có thêm thứ để chơi, thỉnh thoảng lại lấy ra chơi, thấy
bọn họ là lại lập tức giấu đi.

Mỗi người đều có bí mật của mình, đây là lời Tô Duy nói, thế nên Thẩm
Ngọc Thư không hỏi nhiều, chỉ coi như không biết.

"Là đồ chơi bạn em cho à?" Hắn hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.