ĐỊNH ĐÔNG LĂNG - Trang 243

Thẩm Ngọc Thư đã cơm nước xong, vẫn đang xem báo, Tô Duy cầm lấy
một cái bánh mì nhét vào miệng, nói: "Cậu nói chuyện của cậu trước,
chuyện của tôi chờ cơm nước xong rồi nói."

Thẩm Ngọc Thư nhìn Trường Sinh, Tô Duy nói: "Không sao, chỉ số thông
minh của thằng bé này gần chạm ngưỡng cao nhất rồi, nó hiểu được chúng
ta nói cái gì, hơn nữa nó tám chín phần là đồng hương của tôi, nếu đi tôi sẽ
mang nó đi cùng, cho nên để nó biết trước cũng tốt."

"Được rồi."

Thẩm Ngọc Thư ngồi xuống đối diện bọn họ, móc trong túi ra một khối
khăn lụa, mở ra, để lộ đồ vật bên trong.

Sóc con vốn đang ngồi trên một góc bàn gặm hạt thông, nhìn thấy đồ vật thú
vị kia, nó nhảy lại dùng móng tay gẩy gẩy, Thẩm Ngọc Thư đẩy nó mãi
cũng không đẩy ra được.

Nhìn cảnh tượng hài hước trước mắt, Tô Duy bình tĩnh cầm lấy một hạt
thông ném vào góc tường, sóc con lập tức từ bỏ đồ vật trước mắt, đuổi theo
hạt thông.

"Vẫn là cậu có cách. Cậu không biết đâu, từ lúc cậu đi, Củ Lạc liên tục tới
quấy rầy tôi, nó thật là quá phiền toái."

"So sánh với nó, cậu biết tôi dịu dàng thế nào rồi chứ."

"Tại sao cậu lại muốn so sánh mình với một con sóc?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.