ĐỊNH ĐÔNG LĂNG - Trang 287

Tiếng gầm này không chỉ khiến tên lưu manh sửng sốt, mà tất cả những
người khác cũng đờ ra trong đầu đồng thời xuất hiện câu hỏi: Hả, Trường
Sinh là con của Kim Lang? Đây là chuyện từ khi nào, sao mình lại không
biết?

Lờ đi ánh mắt của mọi người, Kim Lang nhìn tên lưu manh, sát khí tràn
ngập trong mắt, tên lưu manh không có can đảm giằng co, đẩy Trường Sinh
vào người Kim Lang, nhân cơ hội lách qua cửa, trốn sang một toa xe khác.

Kim Lang ôm lấy thằng bé, Trường Sinh hoảng sợ, đứng đó ngơ ngẩn không
nói câu gì, thấy nó không sao, Kim Lang nói với Thẩm Ngọc Thư: "Chăm
sóc nó, tôi đi một chút sẽ về."

"Kim Lang, anh từ từ..."

Thẩm Ngọc Thư còn chưa nói xong, Kim Lang đã chạy đi mất, tốc độ nhanh
hệt như một con sói.

Tô Duy chạy tới trước mặt Trường Sinh, ngồi xổm xuống xem xét cổ nó.

Trẻ con da mỏng, bị tên lưu manh hành hạ một hồi, cổ nó đỏ lựng, cũng may
không xuất huyết, hai mắt đỏ hoe, nhưng lại cắn môi cố gắng không khóc.

Nghĩ đến việc nó liên tiếp bị hoảng sợ, Tô Duy rất lo lắng, an ủi nó: "Đừng
sợ đừng sợ, người xấu đã bị đuổi đi chỗ khác rồi:''

"Em không sợ, em biết các anh sẽ cứu em, em chỉ không thở được thôi, khó
chịu, khụ khụ..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.