ĐỊNH ĐÔNG LĂNG - Trang 306

Cũng giống như những chỗ khác, xung quanh đó cũng đã bị khai quật trên
diện tích lớn, hơn nửa số gạch lát đã bị lật lên, phù vân trên bức tường cũng
bị đập đến không còn nhìn ra nổi.

Đám phỉ binh của Tôn Điện Anh cũng bị của cải làm mụ mẫm đầu óc, bọn
chúng cạy hết chỗ đá quý được khảm trên tường, trong quá trình đoạt bảo
này của chúng, rất nhiều tác phẩm điêu khắc linh xảo đã bị phá hủy; nhưng
ngay cả khi đã càn quét ở quy mô lớn như vậy, bọn chúng cũng không có
được kho báu mà mình muốn, vì thế mới nhắm vào địa cung.

Nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn này, Thẩm Ngọc Thư không khỏi thở dài:
"Trước đây để xây dựng tòa lăng mộ này, không biết bao nhiêu mồ hôi nước
mắt của người dân đã phải đổ xuống, thế mà mới hai mươi năm, đã bị biến
thành thế này."

"Thần thám, đừng ở đây cảm thán nữa, mau nghĩ biện pháp để vào trong đi."
Tô Duy vuốt ve bức tường thúc giục.

Trong quá khứ làm gì cũng đều lên mạng tra cứu, cho nên trí nhớ của Tô
Duy về chuyện Đông Lăng bị trộm không sâu sắc, chỉ là mơ hồ nhớ rằng
đâu đó từng có ghi lại, nói gần chỗ này có lối tắt, còn liệu có phải chỉ là dã
sử đồn đại hay không thì không rõ.

Đang nói, Trường Sinh đột nhiên khẽ kêu lên, sóc con vốn dĩ vẫn ngoan
ngoãn nằm trong túi nó không biết đã bị cái gì kích thích, đột nhiên nhảy vọt
ra, chạy vòng quanh bức tường.

Tô Duy lập tức búng tay một cái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.