ĐỊNH ĐÔNG LĂNG - Trang 327

Hành, cuối cùng là Thẩm Ngọc Thư.

Thẩm Ngọc Thư leo lên cửa động, cúi người kéo Tô Duy lên, lúc này cát đã
sắp lên đến phần eo, vật lộn một hồi, cả người Tô Duy toàn là cát, cậu kéo
khẩu trang lên đỉnh đầu, nhổ phì phì.

"Tôi thề, nếu lần này còn sống, tôi nhất định không bao giờ đi trộm mộ."

Thẩm Ngọc Thư cười, nắm tay Tô Duy, khom người kéo cậu ta, nhỏ giọng
nói: "Nhất định sẽ không có lần sau đâu."

Hai người bọn họ đi cuối cùng, chờ bọn họ bò ra khỏi đường hầm nhảy lên
đến đất bằng, phát hiện đồng bạn của mình đã bị vây ở giữa, xung quanh bị
mấy cây súng chĩa vào.

Liễu Nhị cũng có mặt, nhìn thấy Tô Duy và Thẩm Ngọc Thư, lập tức chĩa
súng vào họ; Thẩm Ngọc Thư ngoan ngoãn tự động giơ tay đầu hàng.

Tô Duy nhíu mày nhìn hắn.

"Cậu làm vậy thật chẳng có chút khí khái anh hùng nào cả."

Những lời này đổi lấy một cái huých tay của Thẩm Ngọc Thư, hắn thúc
giục: "Mau đưa tay lên, tôi không muốn thấy cậu trên bàn giải phẫu đâu."

Để không rơi vào số phận là đối tượng trên bàn giải phẫu của Thẩm Ngọc
Thư, Tô Duy cũng giơ hai tay lên, nhìn về phía đối diện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.