ĐỊNH ĐÔNG LĂNG - Trang 342

Gã người Pháp này đã bị lòng tham làm cho mờ mắt, hắn mạo hiểm ở lại
Thượng Hải cũng chỉ vì tài sản kếch xù này.

Lại nhìn Liễu Nhị và những tay tùy tùng kia, bọn chúng tuy không thể hiện
ra lộ liễu như Frank, nhưng trên mặt cũng đầy vẻ thèm muốn, Diệp Vương
gia thậm chí còn nằm bò trên chỗ vàng bạc đá quý, hưng phấn kêu to: "Ta
rốt cuộc cũng tìm được chúng rồi, con cháu của Diệp Hách Na Lạp, những
thứ này đều là lão Phật gia ban thưởng cho chúng ta, đều nên thuộc về ta!"

Ông ta đã gần đất xa trời, bao nhiêu năm lăn lộn lang bạt đã để lại những vết
nhăn hằn sâu trên gương mặt, còn đâu khí chất của một Vương gia? Thẩm
Ngọc Thư lúc nhỏ sống ở Bắc Kinh, từng nhiều lần theo cha ra vào trong
cung, nhưng hắn chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của vị Vương gia này, càng
không nghe nói đến bao giờ.

Có lẽ trong kinh thành, Vương gia hầu tước quá nhiều, nhiều như cá diếc
qua sông; cho dù Đại Thanh diệt vong đã lâu, bọn họ vẫn không thể từ bỏ
vinh hoa đã mất, vọng tưởng lợi dụng chỗ của cải này để quay lại cuộc sống
xa hoa trước kia.

Nhìn bộ dạng như điên cuồng của Diệp Vương gia, Thẩm Ngọc Thư chỉ cảm
thấy ông ta cả đời bị dục vọng và hoang tưởng vây hãm, vừa đáng thương
vừa nực cười.

Những người khác cũng lao về chỗ quan tài, có kẻ còn bắt đầu nhét những
thứ trân châu mã não đó vào túi; lúc đầu bọn họ còn e ngại Từ Quảng
Nguyên, nhưng rất nhanh đã bị núi vàng núi bạc trước mắt làm mờ lý trí; lờ
đi tiếng quát của Từ Quảng Nguyên, chúng tranh giành châu báu, Liễu Nhị
nhảy luôn lên đài, lôi móc sắt mang theo ra, định cạy quan tài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.