ĐỊNH ĐÔNG LĂNG - Trang 354

Ánh mắt quét qua Thanh Hoa, Đoan Mộc Hành nói: "Hắn cũng chỉ là bị
trừng phạt đúng tội mà thôi."

"Ngươi! Tên khốn này!"

"Tôi không giết hắn, hắn cũng sẽ giết tôi, thế giới này vốn là cá lớn nuốt cá
bé; hiện giờ cả một gia tài lớn đang ở trước mặt, có tiền rồi, cô muốn tìm
bao nhiêu tình nhân chả được, hà tất phải ở đây lằng nhằng?"

Thanh Hoa bị câu nói lạnh nhạt của Đoan Mộc Hành chọc cho phát điên,
túm lấy tay tùy tùng bên cạnh, liều mạng giành lấy khẩu súng trong tay gã,
tay tùy tùng kia gần như không giữ được cô ta; cuối cùng Diệp Vương gia đi
tới, tát cho cô ta một cái ngã văng ra đất, mặt sầm xuống quát: "Hiện giờ
không phải lúc truy cứu những việc này!"

Thanh Hoa không thể chống lại cha mình, quỳ rạp trên mặt đất bật khóc,
Diệp Vương gia lại nhìn về phía Đoan Mộc Hành, lạnh lùng nói: "Ta đúng là
đã nhìn lầm, không ngờ con trai của viện phán Đoan Mộc lại lợi hại như
vậy, đem mấy lão già chúng ta chơi đùa trong lòng bàn tay như vậy."

"Thật đáng tiếc, cuối cùng vẫn bị phát hiện."

Vẻ mặt Đoan Mộc Hành hoàn toàn thản nhiên, chẳng có một chút ảo não
nào của việc bị bóc mẽ, mỉm cười nhìn Thẩm Ngọc Thư, hỏi: "Tôi rất hiếu
kì, cậu bắt đầu nghi ngờ tôi từ khi nào?"

Tô Duy xoa trán, lại gần Thẩm Ngọc Thư, nhỏ giọng hỏi: "Tại sao mấy
người xấu đều thích hỏi câu này thế?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.