ĐỊNH ĐÔNG LĂNG - Trang 364

Lạc Tiêu Dao còn muốn làm anh hùng, ngặt nỗi vai trái thật sự quá đau, hít
hà nói: "Tay trái không động đậy nổi, cánh tay này của tôi có phải là phế rồi
không?"

Đoan Mộc Hành dìu cậu ta đứng dậy, xé cổ áo ra xem xét, thấy bả vai đỏ
bầm một mảng lớn, có điều không bị thương đến gân cốt, lúc này mới yên
tâm, nói: "Không sợ, nếu phế thì tôi nuôi cậu."

Lạc Tiêu Dao phản ứng lại, giơ chân đá cho hắn một cái, mắng: "Cút, anh
vừa rồi còn muốn giết tôi!"

Đoan Mộc Hành mặc cho cậu ta đá, nói: "Đó chỉ là làm bộ thôi, có phải thực
sự muốn giết cậu đâu. Nếu tôi thực sự muốn giết cậu, cậu sao có thể sống
đến bây giờ?"

"Nói thế tôi còn phải cám ơn anh chắc."

"Không, ngược lại là tôi phải cám ơn cậu vừa rồi đã luôn nói tốt cho tôi."

"Không có đâu, tôi chỉ là không tin mắt mình bị mù, đã nhìn lầm người, hại
tôi đã đành, còn hại cả anh tôi nữa!"

Đoan Mộc Hành nhíu mày, đột nhiên rút súng ra, Lạc Tiêu Dao còn tưởng
rằng hắn lại định đối phó với mình, không ngờ mục tiêu của hắn là người ở
phía đối diện.

Có điều Đoan Mộc Hành còn mải bận tâm tới vết thương của Lạc Tiêu Dao,
ra tay chậm một bước, Thanh Hoa đã giành trước, đoạt được súng từ một tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.