Cô rất thích vườn hoa trong biệt thự, yên tĩnh thoáng mát, thích hợp
tản bộ, cũng thích hợp cho những lúc rãnh rỗi trồng hoa cỏ để ngắm nhìn.
Như những bụi hoa cỏ chanh này, cô vốn rất mong đợi đến thời kỳ nó
nở hoa, rồi dẫn anh đến đây nhìn chúng....
Cô biết anh rất thích hương thơm cỏ chanh, bởi vì anh rất thường hay
vùi đầu vào cổ cô, hít lấy mùi hương cỏ chanh trên người cô, anh thường
nói anh rất thích....
Dự định của cô khi trồng bụi cỏ chanh này vốn là muốn tạo cho anh sự
ngạc nhiên, bây giờ nghĩ lại, thật ra trước đó cô không nên mơ tưởng đến
chuyện quá xa vời, bởi vì con người và sự việc luôn sẽ thay đổi theo thời
gian, mọi chuyện vĩnh viễn biến hóa khó lường....
Hạ Tử Du ngồi trên ghế dài, đang cảm nhận không khí trong lành sáng
sớm trong vườn hoa.
Đột nhiên cuộc đối thoại vang lên cắt đứt suy nghĩ của Hạ Tử Du:
"Tôi thật sự thấy không công bằng cho cô Đan chút nào...."
"Chẳng lẽ cô không thích cô chủ sao?"
"Không phải là tôi không thích cô chủ, nhưng tôi nhận thấy cô Đan
cũng là một cô gái tốt, vì muốn tác thành cho cậu chủ và cô chủ, cô Đan đã
để mình chịu thiệt rất nhiều.... ."
Cuộc nói chuyện của hai người giúp việc văng vẳng vang lên từ bụi
cây ở sau lưng Hạ Tử Du, Hạ Tử Du không nén nổi ngước nhìn ra phía sau,
cách một bụi cây, cô trông thấy hai người đang ngồi chồm hổm trên mặt đất
cắt tỉa hoa cỏ.