bán đứng Đàm Dịch Khiêm và muốn dồn cô vào chỗ chết, thì cô buộc phải
vứt bỏ cái phần đồng tình kia ngay lập tức.
Sau khi Hạ Tử Du đi vào phòng ăn, bà Đàm ngồi trên sofa nói chuyện
với chị Dư.
Chị Dư là người mở miệng trước, "Bà chủ, xin bà hãy nói với tổng
giám đốc vài lời được không ạ, cô Đan vẫn còn rất trẻ, nếu bị ngồi tù hai
năm thì cuộc sống sau này của cô ấy phải làm sao đây?"
Bà Đàm không vui nói, “Cô ta có kết cục như ngày hôm nay là cô ta
gieo gió gặt bão! Tôi vẫn nghĩ cô ta là người đơn thuần lương thiện, mới
nghĩ tới để cô ta làm con dâu tôi, nhưng không ngờ cô ta lại là hạng người
mưu mô dối trá, nếu như lúc đó không phải tại cô ta báo tin cho Đường
Hân, Đường Hân sẽ không ra lệnh cho Arséne bắt Tiểu Du uống thuốc độc
cũng sẽ không bị sảy thai...."
Chị Dư trợn trừng mắt, kinh ngạc, "Bà chủ, bà biết hết tất cả rồi sao?"
Bà Đàm gật đầu, "Ông Khâm đã đi tìm Dịch Khiêm nói chuyện rồi
ông ấy kể lại với tôi...." Đúng vậy, tất cả chân tướng của sự việc, bà Đàm
đều đã biết được.
Chị Dư nghiêm mặt nói, "Bà chủ, vậy bà cũng biết lúc đó để cứu Hạ
Tử Du nên tổng giám đốc mới bị Đường Hân uy hiếp chứ."
"Phải!"
"Vậy bà không cảm thấy tức giận Hạ Tử Du sao?"
Bà Đàm nói chậm rãi, "Lúc ong Khâm vừa kể tôi nghe, quả thật tôi rất
tức giận, nếu đổi lại là tôi của ngày trước, tôi nhất định sẽ không bỏ qua
cho con bé.... Nhưng mà, ông Khâm nói với tôi, cho dù tôi có ngăn cản thế
nào, bất mãn với Tiểu Du đến cỡ nào đi nữa thì cuối cùng Dịch Khiêm vẫn