khuôn mặt anh tuấn, điều duy nhất có được chỉ là sự điên cuồng và lạnh
nhạt kiêu ngạo, khiến anh ta thoạt nhìn xấu xa tà ác không thể tưởng, trên
người anh ta còn thoang thoảng mùi rượu đỏ, lúc này anh ta càng thể hiện
rõ sự mê hoặc của mình.
"Anh mau thả tôi ra ...." Hạ Tử Du kêu gào đến khàn cả giọng.
"Cô muốn chơi trò cự tuyệt nhưng lại ra vẻ mời chào sao?" Người đàn
ông ấy cố tình tiêm nhiễm tình dục, cúi đầu xuống nói nhỏ bên tai cô.
"Anh bị bệnh thần kinh...."
Hạ Tử Du còn chưa nói dứt lời, người đàn ông ấy đã cúi mặt xuống
chiếm đoạt bờ môi đỏ mọng của cô, khiến lời chưa nói ra khỏi miệng lại
nuốt trở vào trong bụng.
"Ưm...."
Cô xấu hổ tức giận quay mặt đi, nụ hôn người đàn ông trượt vào trên
cổ mềm mại của cô, anh thuận thế thổi nhẹ một hơi vào trong tai cô, khiến
cô thấy tê ngứa khó chịu.
Hạ Tử Du theo đà thốt lên, "Buông tôi ra...."
"Cô thật ồn ào!!" Giọng nói lạnh nhạt khó chịu không kiên nhẫn của
người đàn ông lại vang lên, rồi lần nữa dùng đôi môi mỏng bịt lấy cái
miệng nhỏ nhắn lảm nhảm của Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du phản kháng bằng tất cả sức lực mình có, nhưng dù có làm
thế nào thì hai tay vẫn bị người đàn ông nọ khống chế ở trong tay.
Nụ hôn người đàn ông mang theo điên cuồng bá đạo cùng chiếm hữu,
khiến cho cô không thể nào chống cự, dần dần cô mất đi hơi sức để giãy
giụa ....