Rõ ràng, căn biệt thự này đã ở đây năm năm, nhưng cô không hề
biết…
Cô đã từng cho rằng, anh ở khách sạn Tứ Quý là vì thời gian anh ở
thành phố Y không lâu, giờ nhìn lại mới thấy anh có chỗ ở, chỉ có điều anh
không muốn dẫn cô đến đây…
Có lẽ là… ý anh, nơi này chỉ thuộc về anh và người của anh… Cô
chẳng qua là một khách qua đường, hoàn toàn không cần tham dự vào cuộc
đời anh.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng của anh từ tầng hai xuống như nhắc nhở,
cô thu hồi ánh mắt ảm đạm chuyển sang nhìn anh.
Hôm nay anh mặc một độ đồ len thô màu xám tro, khoác một chiếc áo
thoải mái, kết hợp với một chiếc quần nâu nhạt, đi một đôi dép lê vừa
vặn… Nhìn qua không giống với hình ảnh kiệm lời trước mặt cấp dưới mà
có vẻ thoái mái dễ gần hơn.
Ánh mắt cô hơi ngẩn ra, trong ấn tượng của mình, cô dường như chưa
hề thấy anh ăn mặc trang phục thoải mái như thế.
Lúc còn bên nhau, anh luôn đi giày tây, cô cho rằng anh không có thói
quen mặc quần áo thoải mái… Không nghĩ rằng, thì ra anh vẫn mặc, hơn
nữa lại khí khái đẹp trai như vậy.
Cho đến lúc này, cô mới biết, thực ra hai năm trước, những gì cô biết
về anh thật sự là quá ít…hoặc là, anh cũng không định để cho cô hiểu hết
về anh.
Đàm Dịch Khiêm ngồi đối diện với cô, vẻ mặt nhàn nhã, đôi môi
mỏng thốt ra “Nghe nói cô đã từ bỏ quyền nuôi dưỡng con?”
Hạ Tử Du gật đầu “Phải.”