Cô xem qua rất nhiều tài liệu công ty, phát hiện tập đoàn Đàm thị có
thể có ngày hôm nay đều toàn dựa vào năng lực kinh người và trí tuệ khôn
lường của Đàm Dịch Khiêm, những quyết định sách lược của anh hầu như
không bao giờ sai lầm.... Thảo nào ai ai cũng ca ngợi anh là thiên tài trong
giới kinh doanh.
Lúc trước, cô cũng từng tò mò về người đàn ông thần kỳ được mọi
người đồn đại này. Nhưng, sau chuyện đêm hôm đó, cô hoàn toàn không
còn chút tò mò gì về anh nữa, thậm chí cảm thấy người đàn ông vô sỉ quần
là áo lụa như thể anh hoàn toàn không có khả năng có được thành tựu như
vậy, mọi người chỉ nói quá lên mà thôi. Nhưng mà bây giờ xem ra, cô cũng
chưa hiểu về anh ta lắm....
Có lẽ do ban ngày lật xem tài liệu của anh nhiều lần, mấy ngày này
vào ban đêm, trước khi ngủ cô đều nghĩ đến anh.
Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là cô đã giảm bớt đi cảm giác
căm ghét đối với anh ta. Bởi vì lúc nghĩ tới anh, cô đều cầu nguyện từ tận
đáy lòng rằng anh ta hãy kéo dài thời gian trở về nước, như vậy cô mới có
thể tiếp tục trải qua cuộc sống yên tĩnh thoải mái như bây giờ.
Vậy mà....
Tối nay, Hạ Tử Du nhận được một tin nhắn làm cho cô hoàn toàn về
với hiện thực.
Ba giờ sáng, Hạ Tử Du đang ngủ mơ mơ màng màng, một hồi chuông
điện thoại đột ngột đã quấy rầy giấc ngủ cô.
Cô đang ngủ say sưa, chuông điện thoại di động khiến cô bực dọc
đang muốn tắt máy, lúc này, trên màn hình điện thoại chợt hiện lên một tin
nhắn ——