Đàm Dịch Khiêm chưa đáp lại chị Dư,thì cửa phòng tổng giám đốc đã
bị người đẩy ra, người tới chính là Robert.
Chị Dư kinh ngạc nhìn Robert, sửng sốt một giây rồi lễ phép kêu,
"Ngài Robert."
Robert quay mặt về phía chị Dư nói, "Tôi đây, tên tiếng Trung là Kiều
Sở Ngạn, kinh doanh một khách sạn cao cấp ở Male, chị có thể kêu tôi là
‘tổng giám đốc Kiều’, chị kêu tôi ngài Robert tôi vẫn cảm thấy là lạ."
Chị Dư mỉm cười, "Vâng."
Robert đưa mắt nhìn về phía Đàm Dịch Khiêm, cười he he, "Như thế
nào, thấy tin mình bị thương, có cảm tưởng gì?"
Đàm Dịch Khiêm nhướng mày, " Cậu làm?"
KhiRobert muốn trả lời Đàm Dịch Khiêm thì phát hiện trong phòng
làm việc còn có một người khác tồn tại là Đan Nhất Thuần, Robert tự nhiên
thay đồi nội dung đề tài, "Này, tổng giám đốc Đàm, anh trai tới thăm cậu
thì ngàn dặm xa xôi, cậu phải tiếp đón tôi chứ......"
Đan Nhất Thuần đang nhắm hai mắt chợp mắt nghe thấy giọng nói của
Robert, lập tức chạy vội tới, hưng phấn nói, "Robert, sao anh lại tới đây?"
Robert cười vui sướng khi có người gặp họa, "Tôi đọc được tin trên
báo nên mới đến xem tổng giám đốc Đàm có việc gì không!"
Đan Nhất Thuần nghi ngờ, "Nhưng sáng nay mới đưa tin mà?" Nếu
thật sự chạy tới từ Male vì đọc được tin, đoán chừng lúc này cũng chưa đến
tới Los Angeles.
"A...... Hai hôm nay đúng dịp tôi phải tiếp đón một người bạn ở Mỹ
nên tới trước rồi." Robert nói dối cũng không hề lộn xộn.