Rafe chờ đến khi Angel đi khuất hẳn, bước chân chị cọt kẹt
trên cầu thang. Anh kéo một cái ghế, quay nó lại và ngồi xuống, tựa lưng ra
phía sau. “Bột dính trên mặt em kìa.” Anh cười và lấy tay quệt lên trán cô.
Da cô như bị thiêu đốt chỉ bởi sự đụng chạm ấy.
Mặc dầu đôi mắt anh ánh lên thẳm sâu hơn, anh không công
nhận sự khát khao hiển nhiên giữa họ. “Anh đến ngay khi nhận được tin
nhắn. Có chuyện gì xảy ra vậy?” thay vào đó, anh hỏi.
“Ngân hàng gửi cảnh báo cho em. Có ai đó cố gắng tiếp cận tài
khoản của em để lần theo các khoản chi.”
Anh cau mày. “Chuyện không hay đây. Có biết là ai không?”
Cô lắc đầu. “Không. Nhưng em chỉ dùng tiền mặt kể từ khi em
rời New York. Bọn chúng sẽ không thể lần ra em bằng cách ấy.”
“Nhưng nếu chúng quyết tâm, sẽ chỉ là vấn đề thời gian thôi.”
Sara thở một hơi dài, buông xuôi trong khi bụng Rafe quặn lên.
Cô trông chẳng còn rạng rỡ như tia nắng trong chiếc quần sóc trắng với áo
không tay màu vàng hấp dẫn mà như một kẻ vừa mất đi người bạn thân
thiết nhất.
Anh đặt một bàn tay lên vai cô. Làn da trần của cô như làm
sém cả lòng bàn tay anh. “Cho đến giờ thì chúng ta vẫn thấy rằng bọn
chúng chưa tìm ra được em. Nhưng anh nghĩ em nên đến ở với anh bây
giờ. Để cho nó an toàn.”