Tại sao phải rời xa nhau mãi mãi, biết đến khi nào chúng ta,
Nhận ra chẳng thể quên được nhau…” (Lắng nghe nước mắt – Mr. Siro)
Đúng vậy, “Tình yêu đâu phải ai cũng may mắn tìm được nhau”, nhưng
tại sao tìm được nhau rồi lại để nó trôi qua một cách “hoang phí”???
Her, thật nực cười…
“Đốp đốp đốp” _ những tràng pháo tay tán thưởng dành cho vị ca sĩ vừa
hát trên sân khấu.
“♫ ♪ ♪ ♫ ♫ ♪ ♫ ♪ ♪ ♪…” _ vừa kết thúc bài hát, tràng pháo tay tán
thưởng của mọi người cũng vừa dứt thì những nốt nhạc trên phím đàn piano
lại vang lên nhẹ nhàng, sâu lắng, chậm rãi đi vào lòng người. Một bản “A
time for us – Various Artists” vang lên làm không gian trùng xuống, như để
nhường chỗ cho cảm xúc của con người được thăng hoa…
Cậu cười khảy rồi đưa lên miệng từng ngụm rượu đắng chát, cay xè…
Cậu đã ngồi trong bar này khá lâu, lâu đến nỗi cậu không thể nhận biết
được bây giờ đang là ngày hay đêm.
Trái đất vẫn quay, thế giới vẫn sống, con người vẫn vậy,… cậu mặc kệ tất
cả, chỉ biết rằng lúc này mình cần “quên”. Người ta nói uống rượu để giải
sầu, uống để quên đi mọi thứ; cậu cũng uống, uống nhiều lắm… Nhưng sao
vẫn không quên được? Vẫn không giải được sầu??? Mà hình như nó ngược
lại thì phải, càng uống lại càng tỉnh, càng uống lại càng sầu, càng uống…
lại càng nhớ cô. Nhớ khuôn mặt ấy, nhớ giọng nói ấy, nhớ ánh mắt ấy, nhớ
hương bánh mỗi lần cô làm vì cậu, nhớ cả đôi môi ấy… Tất cả đều rất thật,
đều đang hiện ra trước mắt cậu…
*Tất cả đều là giả dối sao? Her… * _ cậu lại uống.