ĐỒ KHỐN! SAO ĐỂ TÔI NHỚ CẬU- - Trang 302

- …

- Tôi muốn một người.

- Ai?

- Trần Duy Khánh.

- Ý mày…

- Thầy Khánh, người đã bị ông bắt thôi việc. Tôi muốn thầy quay lại làm

việc, còn nữa ông phải trả cho thầy mức lương xứng với một tiến sĩ và tiền
thưởng cuối năm xứng đáng, cũng như đối với các giáo viên khác tại trường
này.

- Đó là ông ta tự nghỉ không phải do tao.

- Có điều đó sao?

Ông ta cố gom chút bình tĩnh còn sót lại đứng dậy lại bàn làm việc, lấy

trong tủ ra một phong bì đưa cho cậu.

- Nhìn rõ đi, chính ông ta đã nộp đơn xin nghỉ việc.

Cậu cưởi khảy, cầm lá đơn đứng dậy, mặt lạnh xé lá đơn trước mặt lão

thành nhiều mảnh rồi tung lên không trung.

- Hết! _ cậu đút tay vào túi quần nói. – tôi không muốn nhắc lại nhiều,

nhớ lời tôi nói đấy. Nếu không hậu quả chắc ông cũng biết chào ông. _ cậu
quay lưng bước đi. – Ah quên, ông nhớ trả lại tôi chiếc phone kia nhé, tôi
rất cần nó để coi phim. Tôi nghiền phim mà. _ cậu nhắc khéo.

Cậu bước ra ngoài đóng cửa lại khẽ thở phào *Công nhận mình có khiếu

làm diễn viên. Mà cũng may là mình mang theo bộ hồ sơ này, haizzz. Em

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.