Chiều nay, khi đang trên đường đến trường dự thi thì có một số điện thoại
lạ gọi vào số máy của em nói rằng chị Gia Linh đang gặp nạn và báo địa chỉ
cho em đến con hẻm đó. Không ngờ đến đó không thấy chị ấy đâu mà còn
bị bao vậy bởi một đám thanh niên du đãng định làm nhục em. Trong lúc
bất lực chỉ còn biết nhắm mắt cho qua số phận thì… _ Gia Tuệ nói trong
nước mắt và bước lại gần cô, cầm lấy tay cô. – Chính bạn Na Na đã giúp
em thoát nạn. Bạn ấy không sợ thiệt hại gì cho mình mà đã mở đường cho
em chạy thoát, còn lại mình bạn đối phó với những tên khốn ấy. Em đã
dùng hết sức chạy đến đồn công an gần đó nhất và báo các chú, nhưng khi
chạy đến đó thì không còn ai ở đó cả, em cũng không biết Na đã đi đâu. Khi
tới đây vì chân em bong gân, tinh thần lại đang bất ổn nên cô chủ nhiệm đã
đưa chị em vào thế chân em. Em đành ngồi dưới băng ghế khán giả xem
cuộc thi.
Vậy tức là… bạn là mới là thí sinh Trương Gia Tuệ đã đăng thí dự thi,
còn thí sinh đang thi kia không phải là Trương Gia Tuệ? _ MC hỏi.
Chính xác là thế! _ Gia Tuệ trả lời.
Thế thì sao chứ? Chỉ là một cái tên thôi có gì to tát đâu, chính tôi mới là
người đã khiến cái tên Gia Tuệ đi được tới vòng này cơ mà. _ Gia Linh nói
gắt.
Nhưng tiêu chuẩn dự thi là người mang tên Trương Gia Tuệ chứ không
phải cô. _ cậu gằn lên.
Nó cũng như tôi nhưng tại sao trong mắt mọi người không thấy tôi mà
chỉ thấy nó? Tôi có thua nó gì đâu chứ? _ Gia Linh không khóc nhưng dòng
nước từ khóe mắt cứ chảy xuống đã làm nhòe đi đôi mắt. – Mọi người luôn
nói tới sự công bằng nhưng không bao giờ thực hiện điều đó cả, công bằng
ở đâu ra chứ? Tôi hận các người! _ Gia Linh nói rồi bỏ chạy.
Khoan đã Gia Linh! _ cô ngăn lại.