mặt vẫn là nụ cười lành lạnh, từng bước đi xuống thềm ngọc, đến bên cạnh
Nam Thừa Diệu: “Ngươi xem đi, bức văn tự này có phải xuất thân từ bút
tích của đại ca ngươi hay không?”
Tầm mắt của Nam Thừa Diệu dừng trên bức văn tự hơi khựng lại một
lát, sau đó khẽ hạ mắt đáp: “Nhi thần không tinh thông thư pháp, mong phụ
hoàng thứ cho nhi thần kém cỏi.”
Hoàng thượng vẫn cười lạnh lùng: “Kém cỏi? Là nhìn không ra? Hay là
không dám thừa nhận?”
Nam Thừa Diệu còn chưa kịp mở miệng nói điều gì, hoàng thượng đã
đem quyển trục ở trong tay vứt lên mặt đất, tức giận nói: “Hay cho một câu
‘Đồng huề kính lữ ý khí thậm’! Hay cho một câu ‘Hội đương cao tường
trùng cửu thiên’! Hắn là muốn cùng ai ‘Đồng huề’ đây? Là bọn nghịch tặc
Đổng thị sao?! Lại muốn ‘trùng cửu thiên’ thế nào?! Trẫm vẫn còn chưa
chết đâu!” *Tạm edit: Cùng đi đoạn đường tình thâm sâu; Có ngày bay trên
chín tầng mây*
Ta rất nhanh hạ xuống ánh mắt nhìn lướt qua quyển trục đang nằm trên
mặt đất, mặt trên được đề một khúc trường ca, ta cũng không dám nhìn kỹ
nội dung trong đó, nhưng chắc hẳn hai câu thơ mà hoàng thượng vừa đọc là
xuất thân từ đó.
Trong lòng ta lẳng lặng thở dài, cho dù quyển trục này cùng với bút tích
kia thật sự là xuất phát từ Đông Cung, nhưng có thể lúc thái tử viết nên ắt
hẳn cũng không suy nghĩ sâu xa, cũng chưa chắc thật sự có tâm tư ngỗ
nghịch.
Nhưng người suy nghĩ nhiều chính là Hoàng thượng.
Từ xưa đến nay, những án oan do văn tự nhiều không đếm hết, việc sát
phạt đều phụ thuộc vào cách suy nghĩ của thiên tử, cao xử bất thắng hàn (1
chỗ cao không chịu nổi lạnh). Điều làm quân vương từ xưa sợ nhất mà