ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 337

Với lòng can đảm hơn tất cả những gì Morgan từng nghi ngờ, vị bác sĩ

bước nhanh để chặn đường anh. Ông ta hấp háy mắt qua đôi kính mờ hơi
nước. “Tôi xin lỗi, nhưng vợ cậu lúc này không muốn gặp cậu đâu.” Đôi
mắt ông nhìn sang hướng khác. “Cô ấy bảo tôi nhắc cậu rằng cậu nợ cô ấy
quá nhiều”.

Sự thẳng thắn chân thật của Dougal về tương lai của con gái ông

không hơn gì một cái tát nhẹn so với cú đòn Sabrina giáng cho anh. Nắm
đấm xinh xinh của nàng đã khiến cho anh lảo đảo. Gắng gượng kiềm chế,
Morgan cố giữ cho bản thân khỏi quay cuồng dưới sức nặng của nó.

Anh đờ đẫn tiến về phía bức tường. Thứ hồ trát lâu đời bở ra dưới sức

nặng của cái ghìm tay của anh. “Cảm ơn ông, bác sĩ”, anh nghe thấy bản
thân lên tiếng, lại còn thêm vào chút lịch thiệp hiếm gặp. “Vì tất cả những
gì ông đã làm. Tôi sẽ không bao giờ quên”.

Khi những bước chân chán nản của vị bác sĩ mất hút, Morgan bắt đầu

mò mẫm trên tột đỉnh của sự phũ phàng.

Anh nợ tôi quá nhiều.

Anh nợ nàng mọi thứ. Dù anh có ăn năn cả đời về tội ác có lẽ cũng

không bao giờ chuộc được.

Ở nơi nào đó trong khu rừng bên dưới, một nhành cây sụp xuống

trước sức nặng của những mảng băng. Morgan ngần ngừ trước tiếng gãy
vụn, gắng sức chống lại thứ âm thanh quen thuộc của nỗi thống khổ cứ mãi
bám riết lấy tâm trí của anh. Tiếng thét của Sabrina. Tiếng thét của mẹ anh
khi bà từ giã cuộc sống vì cuộc sống của chính anh. Âm thanh vang dội đó
sẽ ám ảnh anh trong tất cả những ngày khắc nghiệt và những đêm cô đơn
sắp tới – những chiếc xương mảnh dẻ của Sabrina đã gãy nát y hệt như
chiếc cuống của đóa hồng Belmont trong đôi bàn tay vụng về của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.