ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 478

Người xưa thường nói: "Rắn mất đầu không sao bò được", số quân Miêu
còn lại đều quỳ gối xin hàng. Vương Tuần phủ lập tức đóng quân trong
động, kêu gọi thổ ty các động nếu không đến thì lập tức đem quân tiến công
vào sào huyệt. Các thổ ty đều sợ kéo quân ra hàng, nguyện sẽ sẵn sàng theo
triều đình.

Công tử nói với Vương Tuần phủ rằng:
- Tên đầu sỏ đã chạy trốn, quân Miêu đã hàng phục. Nếu như chia đất của
Bang Ngạn cho các thổ ty cai quản, thổ ty các động khác nhất định hợp sức
tấn công, chẳng mấy chốc có thể chặt được đầu Bang Ngạn mang về tế cờ.
Toàn quân kéo về đó là thượng sách. Nếu không thì việc để lâu sẽ sinh
biến, khó bảo toàn thắng lợi lâu dài.
- Quân Miêu ngang ngạnh từ lâu, - Vương Tuần phủ nói, ta đang thắng thế,
chúng rất khiếp sợ, ta muốn sát nhập các nơi vào bản đồ, chiếm các nơi
hiểm yếu, đặt quan đàn áp, vĩnh viễn diệt trừ tận gốc cái hại vùng biên giới.
Hơn nữa Bang Ngạn chưa bị bắt phải bắt ngay để trị tội, mới thể hiện rõ
quốc Uy.
- Nếu thực hiện kế ấy, - công tử nói, - e rằng các động sẽ nghi ngờ, sợ hãi
rồi sinh ra thay lòng đổi dạ, mà đã thay lòng đổi dạ tất sẽ cắt đứt các đường,
quân ta vào sâu khu trung tâm sẽ tiến thoái lưỡng nan.
Vương Tuần phủ cho rằng công tử nói thế không đúng.

Mấy hôm sau, quân Miêu thấy đại quân không rút, hết thảy đều nghi kị, cho
rằng tuần phủ muốn chiếm đất của họ. Về sau quân triều đình kêu gọi, thì
chẳng thấy động nào ra. Lúc ấy, thấy quân Miêu đã thay lòng, theo lời công
tử, Vương Tuần phủ lệnh cho quân sĩ, đổi trung quân thành quân tiên
phong, lệnh cho công tử bảo vệ phía sau, lần lượt rút khỏi biên giới quân
Miêu.

Nào ngờ An Bang Ngạn trốn tới động Sinh Miêu, nói bừa rằng tất cả của
cải châu báu không biết bao nhiêu mà kể đã bị quân triều đình chiếm hết,
mong được mang quân đến cứu, giết hết quân triều đình, trừ đất đai ra, con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.