“Đúng vậy, Chi Chi đã kết hôn.” Đầu Kỷ Lâm phịch một tiếng lên trên
bàn, ngón tay níu lấy khăn trải bàn thật chặt, trên mặt giống như khổ sở lại
giống như mờ mịt “Kết…kết hôn, cô đã kết hôn rồi.”
Nếu như Kỷ Lâm tỉnh táo, ngay cả Bạch Kỳ là bạn tốt nhất của anh,
anh tuyệt đối cũng không đem chuyện mình thầm mến Diệp Chi nói ra,
nhưng anh uống say rồi, tất cả những gì bình thường chỉ dám nghĩ, không
dám nói ra, lúc này giống như tìm được chỗ tháo nước, lời từ trong lòng
liên tục không ngừng chảy ra.
Cho đến khi hai người dìu dắt nhau từ trong quán rượu đi ra, Kỷ Lâm
cũng không quên Diệp Chi, ôm cây đèn đường ven đường, ý muốn dùng
mặt cọ, trong miệng lẩm bẩm lẩm bẩm, “Chi Chi…Chi Chi… ta nhìn trúng
ngươi, coi trọng ngươi. . . . . .”
Cuối cùng vẫn là Bạch Kỳ lảo đảo đi tới, gỡ anh ra khỏi cột đèn tử
đường.
Từ từ tỉnh lại, huyệt thái dương đau làm cho Kỷ Lâm phải nhíu mày,
ánh mắt nhìn lên đồng hồ báo thức trên đầu giường, đã hơn một giờ, anh
ngủ hơn ba tiếng đồng hồ, rượu cũng đã vơi đi chút nào rồi.
Anh vén chăn ngồi dậy, vừa định xuống giường đi rửa mặt, trong giây
lát nhớ lại nhớ mang máng sự việc ở quán rượu, trong nháy mắt sắc mặt
khó chịu.
Trời ạ, anh ở trước mặt Bạch Kỳ nói cái gì rồi. Kỷ Lâm vỗ trán, hận
không thể đảo ngược thời gian lại.
Tên tiểu tử kia là một người không thể che đậy miệng của mình. Ngộ
nhỡ. . . . . . anh thì không sao, nhưng điều đó có thể phá hư cuộc sống của
Diệp Chi. Kỷ Lâm không dám nghĩ thêm, cũng không đoái hoài tới việc
nhức đầu của mình, hít thở sâu mấy hơi rồi cầm điện thoại di động lên,
muốn gọi điện thoại cho Bạch Kỳ.