mà rời đi, để lại một mình Mạch Nhiên đang nằm bò trên giường, giống
như đang nằm trên thớt gỗ đợi bị làm thịt. Mạch Nhiên muốn mở miệng gọi
cô ta lại nhưng đã không kịp nữa rồi.
Thẩm Lâm Kỳ bóng dáng cao to đã chặn đường nhìn của Mạch Nhiên,
cô càng thêm căng thẳng vạn phần.
"Hay là anh cũng đi đi, em kỳ thực không có sao..." Mạch Nhiên vừa
định nói tiếp, một bên giường bỗng nhiên lún xuống, Thẩm Lâm Kỳ đã
ngồi xuống trên giường, một tay đột ngột dán lên thắt lưng cô.
Mạch Nhiên "Ôi" một tiếng, đau đến nước mắt trào ra.
"Anh giết người a!" Mạch Nhiên thống khổ hô to.
Thẩm Lâm Kỳ cười nhạt một tiếng: "Giết em? Bởi vì hồng hạnh ra
tường sao?"
Mạch Nhiên sửng sốt một chút, chẳng hiểu vì sao, trong lòng bỗng
nhiên có chút sợ hãi.
"Yên tâm, anh có biện pháp khiến em ngã từ trên giường xuống đất."
Thẩm Lâm Kỳ tiếp tục ôn hòa nói, cùng lúc hai tay anh vén áo cô lên.
Mạch Nhiên cảm giác được trên lưng mát lạnh, toàn bộ thắt lưng đều
lộ ra.
"Anh làm gì vậy?" Mạch Nhiên cuống lên, giơ tay ra muốn kéo áo
xuống, nhưng bởi vì thắt lưng quá đau, lại bị anh giữ chặt lại trên giường.
"An phận một chút." Thẩm Lâm Kỳ dùng giọng điệu tràn ngập mệnh
lệnh mà nói, "Anh bôi thuốc cho em."
Bôi thuốc? Mạch Nhiên không biết rằng Thẩm công tử còn biết làm
cái loại công việc này. Thoáng chốc yên tĩnh, cô cảm nhận được ngón tay