"Tần Phiên Phiên, ngươi là chó sao? Ở trước mặt cha mẹ ngoan như
cái gì. Sao vừa đến trước mặt ta, liền nhe răng trợn mắt, chỉ chớp mắt liền
trở mặt!" Tứ cô nương lập tức dậm chân.
"Tứ tỷ, kỳ thật ta chính là mặt gương. Cha mẹ hiền lành, chiếu ra tới
tất nhiên là hiền lành. Nếu ngươi là chó, vậy chiếu ra tới cũng thành không
được thứ thú vị gì khác nha." Tần Phiên Phiên chớp mắt, biểu tình biến
thành mười phần vô tội, thở dài mà nói.
Tứ cô nương tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cao giọng kêu gào ở
phía sau nàng. Tần Phiên Phiên đã uốn éo vòng eo đi rồi, ánh mắt cũng
chẳng lưu lại.
Tỷ muội bốn người tan rã trong không vui, Tần phủ to như vậy bị mây
đen bao phủ, giống như tùy thời đều sẽ bị đẩy lên đoạn đầu đài, chặt đứt
mạng sống.
Thời điểm Tần Phiên Phiên trở lại sân, nhũ mẫu của nàng đã đợi từ
lâu.
"Cô nương, phu nhân có nói cái gì không? Ta nghe nói vài bà tử nghe
ngóng được chút gì, đã lấy ra vốn ban đầu để chuẩn bị chuộc thân. Bọn họ
đều nói Tần gia sắp suy sụp, không muốn cuối cùng rơi vào số mệnh bị
chém đầu tuẫn táng." Lý ma ma đầy mặt u sầu.
Tần Phiên Phiên nhíu mày đẹp: "Đừng đi con đường này, phu nhân
nhất định là không đồng ý. Trước mắt tình thế không rõ, tốt nhất đừng có
hành động đường đột, nếu không chân long (Hoàng đế) còn chưa có phát
hỏa, quý phủ cũng đã tức giận. Nếu thật sự tới lúc vạn bất đắc dĩ, ta chắc
chắn sẽ tìm tự do cho ma ma, đỡ phải bị liên lụy."
Lấy tính tình nói một không hai của Tần phu nhân, nếu là biết có hạ
nhân vào loại thời điểm này muốn bỏ chủ mà đi, phỏng chừng không chỉ
không tha người, còn sẽ tự mình đưa bọn họ về trời.