Thậm chí ở thời điểm nghỉ ngơi, hắn còn sai tiểu thái giám trực đêm
bên ngoài chuẩn bị cho hắn một chén canh sâm, sau khi uống xong lại là
một hảo hán mạnh mẽ oai phong.
"Hoàng thượng, nửa đêm ngài uống canh sâm không tốt đâu, dễ bị ngủ
không ngon giấc. Đêm nay Hoàng thượng nghỉ ngơi không tốt, ngày hôm
sau lâm triều tinh thần không tốt. Tần thiếp phải làm một nữ nhân hiền
lương thục đức, tất nhiên không thể...."
Đôi chân mềm mại của nàng duỗi dài trên giường, nhìn hắn bưng chén
sứ men xanh lên, uống một hơi hết sạch canh sâm trong chén.
Bởi vì động tác uống quá mức dũng mãnh, còn có vài giọt canh sâm
trượt xuống theo khóe miệng hắn.
Có lẽ là tươi cười trên mặt Hoàng thượng thật sự quá mức dữ tợn, Tần
Phiên Phiên cười so với khóc còn khó coi hơn, lời nói đều nói không hoàn
chỉnh.
Còn tới? Chịu không nổi, quậy với heo con hơn hai trăm cân, còn
quậy cả buổi tối, đây quả thực là muốn mạng già.
"Tất nhiên không thể cái gì cũng tùy vào ái tần nói, lúc trước ngươi
muốn làm gian phi họa quốc trẫm chuẩn, hiền lương thục đức trẫm cũng
chuẩn, còn để ngươi chiếm tiện nghi hơn nửa đêm, thiếu điều gọi trẫm là
nhi tử. Lúc này vẫn nên nghe trẫm."
Sau khi Hoàng thượng uống xong canh sâm, cả người đều lộ ra một
cảm giác thăng hoa, cả người đều tràn ngập sức lực.
Tần Phiên Phiên nằm ở trên giường run bần bật, cái gì cơ đồ Cẩu
Hoàng đế?