"Trên trời một ngày, nhân gian một năm. Tối hôm qua nàng cùng ngài
cùng đến tiên cảnh, có khi cũng đã ba trăm ngày." Trương Hiển Năng rất
bội phục bản lĩnh lấy cớ của Đào Uyển nghi, nghe những lời này, thật sự
không phải người bình thường có thể nghĩ ra được.
Tiêu Nghiêu cười lắc đầu, tức khắc cảm thấy nghe nàng nói chuyện,
tâm tình cũng có thể thả lỏng không ít.
"Được, thả nàng đi thôi, không cần thiết giam cầm nàng, trẫm còn sợ
nàng vẫn luôn lưu tại nơi đó, nội điện bị nháo đến nghiêng trời lệch đất
đây."
Rốt cuộc ngôi cửu ngũ vẫn nhả ra, để nàng rời đi.
Tần Phiên Phiên nghe thấy tin tức này, một đường chạy nhanh rời đi,
khi nàng hô hấp đến không khí bên ngoài, thiếu điều vung tay hoan hô.
Nhị Cẩu Tử thật sự tâm quá tàn nhẫn, lần trước nàng làm hắn có bóng
ma tâm lý đối với Thưởng Đào các của mình, lúc này hắn liền trả thù, Tần
Phiên Phiên không bao giờ muốn đi ổ chó của hắn!
"Chủ tử, ngài xem Hoàng thượng vẫn là đối tốt với ngài. Chỉ là nói
giỡn cùng ngài, ngài nghĩ ra được liền thả ra. Lần tới cũng không cần làm
ra loại sự tình này, muốn ăn vạ trên long sàng một trăm ngày là do chính
ngài đề cập, hối hận cũng là ngài, ngài cũng phải thông cảm cho Hoàng
thượng một chút, ngày nào cũng trăm công ngàn việc."
Lúc này Liễu Âm nhịn không được muốn nói chuyện thay Hoàng
thượng, không phải Hoàng thượng tốt bao nhiêu, mà là chủ tử nhà mình
làm quá, Liễu Âm phải bắt lấy tất cả cơ hội, khuyên nàng ấy bớt lăn lộn,
nếu không chịu tội vẫn là chính nàng ấy.
"Hoàng hoa đại cô nương (xử nữ) ngươi biết cái gì, hắn không lưu ta ở
Long Càn cung, cũng không phải mềm lòng gì đó, hắn là vì chính mình.