ĐỘC SỦNG THÁNH TÂM - Trang 633

vụ làm phông nền kia, bỗng nhiên trong lòng chấn động, như lâm phải đại
địch, trong lòng tự nhiên dâng lên dự cảm không lành.

"Chính là, chính là... " Nàng muốn nói rồi lại thôi.

Tiêu Nghiêu liếc mắt một cái liền nhìn ra điểm không thích hợp, theo

tầm mắt nàng liền trừng mắt nhìn qua đi, hung tợn nói:

"Có phải hay không có người ở trước mặt nàng nói hươu nói vượn

hả?"

"Không phải, chỉ tại ngài chậm chạp không tới thăm tần thiếp, làm

tâm thiếp liền thấp thỏm lo âu. Tần thiếp muốn đi xem ngài, nhưng lại nằm
ở trên giường không thể nhúc nhích. Ngài còn đem hạc giấy thiếp tặng trở
lại, chỉ tưởng tượng thôi tần thiếp liền cảm thấy tim như bị đao cắt, hàng
đêm không thể ngủ được."

Nàng giơ lên đầu, vẻ mặt nhuốm đẫm màu bi thương. Liễu Ấm cúi

đầu nhìn đất, hiện tại nàng rất muốn đánh người, chủ tử của nàng quả thực
hàng đêm không thể ngủ, vừa đến buổi tối liền kêu phía sau lưng đau, lăn
lộn hơn nửa đêm mới ngủ còn phải có người bên cạnh. Mỗi ngày, ban ngày
ban mặt, nàng ngủ so heo còn hăng hái hơn a.

Tiêu Nghiêu nhíu nhíu mày, tầm mắt trừng mắt đối diện ba người, có

vẻ càng thêm hung ác.

Nội tâm Trương Thành thầm kêu khổ, không phải, việc này không thể

trách người khác, bọn họ là nô tài phải dựa theo phân phó của chủ tử làm
việc, muốn làm bất kì vấn đề gì cũng phải đi tìm Hoàng Thượng.

"Trẫm đã hiểu, nhất định là nô tài ngu xuẩn mồm mép vụng về không

nói rõ ràng công đạo cho trẫm, ngược lại làm ái tần hiểu lầm. Kỳ thật trẫm
thật sự chưa từng nói qua muốn vứt bỏ nàng, trẫm chỉ có đau lòng nàng."
Tiêu Nghiêu quay đầu nghiêm túc nhìn nàng, vừa nói vừa vỗ vỗ trán nàng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.