ĐỘC TÌNH - Trang 399

“Anh có phúc thật đấy!”

Lê Họa cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, xem ra hai người họ rất hòa hợp.
Thật ra giữa người và người, chỉ cần đối phương không làm ra chuyện gì
quá đáng, chỉ cần bản thân nguyện ý chấp nhận, thì đều có thể vui vẻ ở bên
nhau.

Có một số người, đến cuối đời vẫn kiếm tìm một bóng hình khiến mình
cảm thấy không thể sống thiếu, nhưng cũng có một số người lại lựa chọn
chấp nhận, không chờ đợi nữa mà sống một cuộc sống bình thường. Không
thể so sánh ai tốt hơn ai, tính cách khác nhau, nhân sinh quan khác nhau,
hoàn cảnh khác nhau, không thể đánh giá cách làm của ai đúng, có lẽ mọi
người đều đưa ra lựa chọn phù hợp với bản thân mình.

“Em ăn cơm chưa? Ăn cùng anh nhé, đồ ăn ở bệnh viện này cũng ngon
lắm.” Trác Dực Đình vừa nói vừa mặc thêm áo.

Lê Họa định từ chối nhưng thấy dáng vẻ của anh như vậy lại gật đầu.

Cô chọn vài món nhẹ nhàng vì sợ Trác Dực Đình không ăn được mấy món
cay nóng. Thế nhưng Trác Dực Đình lại chủ động gọi những món cay cho
cô.

Những người ngồi đây quá nửa là người nhà của bệnh nhân đang nằm viện,
có người chọn món rồi mang về phòng bệnh, có người gọi một suất nhưng
hai người ăn chung. Và cũng có một số người gọi rất nhiều món, chẳng hạn
như hai người họ. Quả nhiên người ta đều dựa vào địa vị để đưa ra lựa
chọn, ngay cả chuyện ăn uống.

Trác Dực Đình ăn rất ít, như thể chỉ đang ngồi xem cô ăn.

“Hôm qua vợ chồng bác Lộ tới nhà anh, không biết nói gì với bố mẹ anh
nữa.” Trác Dực Đình bâng quơ nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.