Quân Mạc, có thể hôn hắn sao? Vừa nghĩ tới bên cạnh Dạ Quân Mạc sẽ
nhiều ra thêm một nữ nhân, ghen tuông trong lòng Bạch Vũ mọc ra lan
tràn, tâm bị tắc nghẹn muốn chết.
Có một mình nàng không đủ, vì sao phải muốn có nhiều người?
Bạch Vũ càng nghĩ tâm càng tắc nghẹn, sau đó trước lúc đại lễ đăng
cơ đã đánh Lục Cầm ngất xỉu, mặc y phục của nàng ta và đeo cái khăn che
mặt vào, ôm cầm (đàn) trà trộn vào đại lễ.
Đại lễ trang nghiêm mà cung kính, tuyên cáo uy nghi và khí phách bễ
nghễ thiên hạ của Thánh Quân vô cùng khéo léo, nhưng quá trình thật sự là
rất dài dòng, Bạch Vũ chờ ở phía sau đến mức buồn ngủ, mới có người đẩy
đẩy nàng: "Đến ngươi. Không được mang khăn che mặt, mau lấy xuống, đi
vào."
Người tới tay chân luống cuống lấy cái khăn che mặt của nàng xuống,
đẩy mạnh nàng vào bên trong Đại Điện.
Bạch Vũ choáng váng đi đến trung ương Đại Điện, liếc mắt một cái
liền thấy được Dạ Quân Mạc ngồi ở phía trên vương tọa.
Dạ Quân Mạc mặc một thân vương bào màu đen, khí thế vương giả
hiển lộ vô cùng rõ ràng, cả người tỏa ra uy nghiêm và lạnh lùng thâm trầm,
sợi tóc màu đen không bị trói buộc phiêu dật ở phía sau, Ma Văn tà mị bên
lông mày làm cho gương mặt tuấn mỹ vô song của hắn càng tăng thêm một
phần yêu nghiệt.
Hắn hạ mắt xuống, trong mắt là ánh sáng sóng nước mênh mông cướp
đoạt lòng người, không chút để ý nhấp một ngụm rượu, căn bản không có
nâng mắt nhìn cầm cơ ở trung ương Đại Điện.
Bạch Vũ hoa mắt, ánh mắt hận không thể dính ở trên người Dạ Quân
Mạc, rất soái! Hôm nay Dạ Quân Mạc đặc biệt soái!