máu chảy đầm đìangã trên mặt đất, hơn một nửa người trong đại sảnh kêu
thảm nằm trên mặt đất không dậy được.
Đáy lòng Bạch Vũ đột nhiên trầm xuống, nhìn về phía lỗ thủng bị
oanh tạc mở ra, một con Hỏa Diễm Tích Dịch (rắn mối) cao bằng hai tầng
lầu rung đùi đắc ý tiến vào, trên người nó có một nam tử trung niên lông
mày đen sì, vẻ mặt tươi cười hi hi ha ha, nhìn qua vô cùng giống người
quần áo lụa là.
Lão bản phòng đấu giá nổi trận lôi đình đi từ trên lầu xuống: "Lê
Tùng, tên khốn kiếp nhà ngươi, dám đến phá hoại, ngươi không muốn sống
nữa sao?"
"Ha ha, ta dám đến phá hoại đương nhiên là có chỗ dựa, hôm nay Vực
Chủ của ta cũng đi cùng. Các ngươi cũng đừng cứng rắn chống đỡ, giao
Vực Thanh Linh cho chúng ta đi, Vực Thanh Linh không được bảo đảm,
Vực Thanh Vũ cũng không còn." Tên Lê Tùng quần áo lụa là kiêu ngạo
nhìn thị vệ tới bao vây, vẻ mặt khinh bỉ.
Lão bản tức giận sôi lên: "Các ngươi muốn Vực Thanh Linh, tới chỗ
của ta quấy rối thì có ích lợi gì?"
"Đương nhiên là có tác dụng." Lê Tùng nhếch miệng cười lạnh: "Nếu
Vực Chủ các ngươi không đồng ý, Vực Thanh Vũ cũng đừng mong yên
bình!"