"Nhất định phải giành lại Đại Lục Thanh Mộc, thuộc hạ cảm thấy bây
giờ chính là một cơ hội." Ám Lân thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn
Dạ Quân Mạc: "Nghe nói Thánh Quân đã tìm được Bạch Vũ, để cho nàng
ta đến Vực Thanh Linh đi."
Dạ Quân Mạc trầm mặc rũ mi mắt xuống, một lúc lâu lạnh nhạt mở
miệng: "Cũng được."
"Thánh Quân đồng ý là tốt rồi. Nhưng thuộc hạ muốn nhắc nhở Thánh
Quân một câu, Bạch Vũ có thể đi, Thánh Quân không thể đi. Ta mới vừa
nhận được tin tức, Điện chủ Khải Thánh Điện của Sáng Thế Thần Điện –
Mộc Thiên Tịch đã đến Đại Lục Thanh Mộc, hành tung của người đã
không còn là bí mật." Ám Lân rất không khách sáo đâm xuyên qua ý tưởng
muốn đi theo Bạch Vũ chạy đến Vực Thanh Linh của Dạ Quân Mạc.
Dạ Quân Mạc có chút tức giận: "Ngươi ở lại Vực Thanh Vũ là được
rồi."
"Mộc Thiên Tịch không phải là người dễ đối phó, thuộc hạ tài hèn ít
học, tự nhận không có bản lĩnh kia." Ám Lân nghiêm trang khiêm tốn.
Ầm ——
Mặt Dạ Quân Mạc rét lạnh, đánh bể một khối nghiên mực bên tay, tức
giận nặng nề ngập cả thư phòng, cảm giác hơi thở áp bách gần như làm cho
người ta hít thở không thông.
Dường như một chút Ám Lân cũng không cảm thấy, đuôi lông mày
nhẹ nhàng giương lên: "Không phải Thánh Quân muốn nói với thuộc hạ là
người không bỏ được sao? Cũng đã xa nhau một vạn năm, nhiều ngày như
vậy cũng chẳng sao."
"Cút!" Dạ Quân Mạc lạnh lẽo đuổi một tiếng. Cả Ám Dạ Đế Quốc,
ngoại trừ Ám Lân, không có ai dám nói chuyện như vậy với hắn.