Ngươi không nhìn ra sao? Nếu không hai chúng ta đổi lại? Bạch Vũ
xoay mặt qua, không nhìn hắn.
Mộc Thiên Tịch nheo ánh mắt đào hoa lại, dùng sức bẻ mặt nàng qua,
để cho nàng nhìn thẳng vào mình: "Hôm nay ta tới là muốn nói cho ngươi
một tin tốt, những ngày đau khổ của ngươi sắp đến rồi, Dạ Quân Mạc đã tới
cứu ngươi."
"Không phải Dạ Quân Mạc đã đến Đại Lục Xích Hỏa sao, sao có thể
trở về nhanh như vậy?"
"Hắn vứt bỏ trái tim hắn, nghe tin liền lập tức trở về cứu ngươi, ta thấy
ngươi mới đúng là trái tim của hắn. Có phải vô cùng cảm động đúng
không?" Mộc Thiên Tịch tương đối đắc ý, kéo rộng độ cong của miệng.
Vứt bỏ rồi sao? Biết chàng sẽ đến cứu ta, nhưng ta không muốn chàng
vứt bỏ. Bỏ qua lần này, còn có cơ hội sao? Trái tim Bạch Vũ gần như run
rẩy kịch liệt, nhấc lên vô số gợn sóng.
Nàng ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười mỉa mai, trêu tức trong mắt Mộc
Thiên Tịch, nở một nụ cười thật to: "Đương nhiên cảm động, ta biết hắn coi
ta quan trọng hơn bản thân hắn không chỉ một lần. Có một nam nhân yêu ta
như vậy, ta còn có cái gì không đủ chứ? Tên chó độc thân như ngươi sẽ
không biết."
Nhất thời, nụ cười của Mộc Thiên Tịch không còn: "Ngươi mắng ai là
chó?"
"Không phải ta mắng là chó, ta nói ngươi không có tính người! Với
tính tình như vậy của ngươi, chắc chắn lấy lão bà cũng sẽ không yêu
ngươi?"
"..."