thể thắng, dùng thủ đoạn gì cũng không sao. Ngươi đã tin tưởng hắn như
vậy, ta sẽ cho các ngươi gặp nhau một lần trước khi chết."
Mộc Thiên Tịch phất tay áo một cái, mặt âm nghiêm rời đi.
Bạch Vũ đứng dậy từ trên mặt đất, nhìn bóng lưng Mộc Thiên Tịch rời
đi, sờ sờ vòng tay tương tư trên cổ tay, trong mắt hiện lên sắc bén.
Sau khi Mộc Thiên Tịch rời đi, Bạch Vũ càng thêm chăm chỉ trị liệu
thương thế của chính mình.
Một khi có thể sử dụng Khô Mộc Phùng Xuân thoải mái để trị liệu
thương thế của chính mình, chính là lúc Bạch Vũ cũng sắp khôi phục lại,
không tới ba ngày đã sắp khỏi hẳn rồi. Nàng phát hiện mấy ngày nay, thời
gian Trang Nô xông hương hình như có chút không đúng, thời gian cũng có
khi dài có khi ngắn, cực kỳ không ổn định.
Nàng bị nhốt trong căn phòng ở dưới đất, không rõ tình huống bên
ngoài lắm, nhưng cảm thấy có chút kỳ lại, lúc Trang Nô thổi khí hương
vào, nàng làm bộ thờ ơ nói lời khách sáo với hắn.
Từ đầu đến cuối, Trang Nô vẫn ngậm miệng không nói, cái gì cũng
không nói.
Gần đây hắn cũng rất phiền, công tử nhà hắn lập kế hoạch hướng về
phía Dạ Quân Mạc, buộc Dạ Quân Mạc tiến vào Vực Thanh Trần đã được
bố trí tốt, giết trong một lần.
Kế hoạch rất tốt, cũng thành công rồi.
Nhưng Dạ Quân Mạc là ai? Hắn là Ám Dạ Quân Vương! Là Đế
Vương cao cao tại thượng! Là vương giả tranh đoạt thiên hạ cùng với Sáng
Thế Thần Điện của bọn họ!